Theo Âu Dương Khâm Khởi, dù miệng lưỡi Dương Minh sắc bén đến đâu thì cũng sẽ chết.

"Thằng ranh, đây là do mày tự tìm. Tao cho mày ra tay trước mà mày bỏ qua, đến lúc xuống địa ngục đừng nói tao không cho mày cơ hội."

Duyên Trì 001 nghe Âu Dương Khâm Khởi ra lệnh liền nói với Dương Minh.

"Ồ, tao cho mày ra tay trước thì lúc mày gặp Diêm Vương có thể nói với lão ta là mày không nắm bắt được cơ hội."

Dương Minh nhún vai đáp.

Duyên Trì 001 cười lạnh một tiếng. Hắn nói không lại Dương Minh, nhưng không sao hết. Thằng ranh đã muốn chết sớm thì hắn đồng ý ngay.

Duyên Trì 001 nhoáng lên rồi ra chiêu. Hắn cầm trong tay một thanh chủy thủ rất sắc. Thanh chủy thủ này vẫn giấu bên hông, tay phải đưa ra rồi nhanh chóng cầm vào tay.

Dương Minh cười khinh rồi nhưng khi Duyên Trì 001 ra chiêu, hắn cũng không dám chậm trễ. Dù tổ chức sát thủ này kém đến đâu thì cũng phải có vài tên chút ít năng lực. Tên Duyên Trì 001 được Âu Dương Khâm Khởi mang đến đây, như vậy hắn có chút hơn người.

Dương Minh chăm chú theo dõi động tác của Duyên Trì 001. Khi Duyên Trì 001 vừa tới, Dương Minh đang định lùi ra sau vì thanh đao rất sắc. Nếu chống lại thì sẽ bị thương. Nhưng hắn ngạc nhiên khi thấy Duyên Trì 001 đã dừng lại, thanh đao cách hắn khoảng nửa mét rồi dừng trong không trung.

Dương Minh hơi kinh ngạc, người này lẽ nào đột nhiên ngứa ngáy trong người? Hay là có tật?

Hắn đâu biết rằng Duyên Trì 001 thường có thói quen dừng lại một giây trước khi giết mục tiêu, để xem vẻ mặt hoảng sợ của đối phương trước khi chết.

Nếu là người bình thường thì trong một giây chẳng thể phản ứng kịp, nên chắc chắn sẽ bị giết. Nhưng Dương Minh khác, một giây đủ để hắn làm nhiều chuyện.

Dù vậy, Dương Minh không hiểu vì sao Duyên Trì 001 lại làm như vậy, nhưng có cơ hội này hắn không thể bỏ qua. Trong tích tắc, Dương Minh nhanh chóng đoạt lấy đao trong tay Duyên Trì 001 rồi đâm thẳng vào tim đối phương.

"Sao có thể...?"

Đây là câu cuối cùng của Duyên Trì 001 trước khi chết. Hắn không thể hiểu nổi tại sao Dương Minh phản ứng nhanh như vậy, chỉ trong một giây đã đoạt đao.

Dương Minh vốn không kém, lại trải qua huấn luyện nghiêm khắc nên dù Duyên Trì 001 không dừng lại một giây thì Dương Minh cũng không bị thương. Thực ra, chính việc Duyên Trì 001 dừng lại đã tạo điều kiện cho hắn.

Dương Minh rút đao ra, máu từ người Duyên Trì 001 bắn mạnh ra.

"Tôi nói lão này, lần sau dẫn người đến giết tôi có thể tìm một tên không bị bênh mà không bị tổn thương không?"

Dương Minh thở dài một tiếng, vẻ mặt bình tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra:

"Người này có phải bị điên không mà lại đột nhiên dừng như vậy?"

Âu Dương Khâm Khởi kinh ngạc nhìn Dương Minh và xác chết của Duyên Trì 001 nằm trên mặt đất. Hắn không ngờ thói quen của Duyên Trì 001 lại khiến chủ của nó mất mạng.

Dù trước kia từng nghĩ thói quen này của Duyên Trì 001 không tốt, dễ tạo cơ hội cho đối phương trốn thoát, nhưng không ngờ kẻ địch lại tận dụng giây phút này để phản công.

Chỉ là do Âu Dương Khâm Khởi nghĩ rằng tổ chức sát thủ của mình quá lợi hại, chưa từng nghĩ sẽ có người lợi hại hơn.

Lưu Cát Hạo lúc này sợ đến mức tiểu non ra quần. Hắn hối hận, sao lại tin lời Âu Dương Quân Uy mà tham gia chuyện này. Nếu chỉ lừa tiền Dương Minh thì có lẽ Dương Minh không hành động như vậy. Nhưng bây giờ, Lưu Cát Hạo thật khó tưởng tượng Dương Minh sau khi giết Duyên Trì 001 còn giết ai nữa không.

Sao hắn lại tin lời thằng Âu Dương Quân Uy kia chứ? Nó nói công phu của Duyên Trì 001 rất cao, có thể một chiêu giết Dương Minh. Vậy mà, Duyên Trì 001 chỉ với một chiêu đã mất mạng.

Âu Dương Khâm Khởi vừa định lên tiếng thì Dương Minh đã đoạt trước:

"Ồ, đúng rồi. Chắc là không còn lần sau. Lần này lưu lại hai bố còn nhà lão, đúng là tự gây phiền phức cho mình."

"Hừ, mày đừng tưởng giết được Duyên Trì 001 là lợi hại. Có năng lực thì đấu với tao?"

Âu Dương Khâm Khởi hừ lạnh một tiếng. Dù đau lòng vì mất Duyên Trì 001, nhưng vẻ ngoài vẫn rất bình tĩnh.

"Cùng lão?"

Dương Minh nhìn Âu Dương Khâm Khởi đầy khinh thường. Béo như vậy thì làm ăn gì được? Lúc trẻ có thể tàn nhẫn, nhưng công phu thì không khá. Người tập luyện công phu thường nhìn là biết ngay, còn hắn thì khác.

"Không đúng? Mày giỏi lắm. Nếu là đàn ông thì một đấu một với tao."

Âu Dương Khâm Khởi vừa nói, vừa bắt đầu khởi động chân tay như làm nóng thân thể.

Dương Minh thấy vậy thì buồn cười, nghĩ: Đây là làm nóng mình ư?

Hắn biết rằng Âu Dương Khâm Khởi chẳng biết gì về công phu. Dù là Lão Đại của tổ Ưng Nhãn, nhưng không có nghĩa hắn là sát thủ chính thức.

Hắn cung cấp tiền và địa điểm huấn luyện cho tổ Ưng Nhãn, còn tự mình làm nhiệm vụ gì đâu. Chỉ nói vậy để đánh lạc hướng, để Dương Minh mất tập trung rồi nhân cơ hội ra tay.

Âu Dương Khâm Khởi vung tay múa chân, rồi từ từ đưa tay phải vào trong lòng. Động tác rất tự nhiên, chẳng có vẻ gì là đang đóng kịch.

Nhưng Dương Minh sớm nhận ra rằng Âu Dương Khâm Khởi không biết công phu thực thụ, nên luôn chú ý đến động tác của lão già này. Thấy tay lão đưa vào trong áo, Dương Minh lập tức nghi ngờ.

Dương Minh dùng dị năng nhìn rõ thì phát hiện trong lòng của Âu Dương Khâm Khởi giấu một khẩu súng lục.

Mẹ nó chứ, Dương Minh đúng là muốn mắng cho lão già này một trận. Tên này đúng là lắm mồm. Muốn dùng súng đối đầu với hắn ư? Hay lắm. Dương Minh nhận biết ý định của lão rồi lập tức đưa tay vào túi rút khẩu súng ra, giống như Vương Tiếu Yên hay dùng, rồi bắn trúng tim của Âu Dương Khâm Khởi. Lão trợn mắt há mồm rồi kêu thảm một tiếng, ngã xuống.

"Lão chẳng phải muốn dùng súng với tôi sao? Tôi chơi với lão đây."

Dương Minh nhét khẩu súng vào túi.

Lưu Cát Hạo gần như ngất xỉu. Thằng kia dù là người thế nào, lại có súng trong tay! Lưu Cát Hạo dù cũng có vài thủ đoạn, nhưng vẫn còn cách súng quá xa. Việc Âu Dương Khâm Khởi có súng không lạ, vì lão là Lão Đại của tổ sát thủ. Nhưng Dương Minh không ngờ mình lại có súng thật.

Lưu Cát Hạo đang rất tức, tự đánh vào mặt mình. Thằng này dù sao cũng là người dùng súng, sao lại để Dương Minh làm vậy? Trong khi hắn chỉ thủ đoạn hàng ngày, còn súng lại là chuyện khác.

Giờ này, hắn mới nhận ra rằng Dương Minh thật sự tàn nhẫn. Ngày trước, Dương Minh đã nói đúng, khi người ta đi lăn lộn, mình thì chẳng hay biết gì. Nếu biết Dương Minh lợi hại như thế, chắc chắn hắn đã dám giết Lưu Cát Hạo từ lâu.

Đây rõ ràng là tự tay nạp mạng rồi. Dương Minh chỉ trong chớp mắt đã giết chết hai mạng người, có thể còn cả thằng Âu Dương Quân Uy cũng sắp kết thúc rồi.

Âu Dương Quân Uy không ngờ Dương Minh còn có súng, hơn nữa một phát đã giết chết Âu Dương Khâm Khởi. Ái Dương Quân Uy đau đớn kêu lên rồi nhìn Dương Minh đầy phẫn hận.

Biết rằng hiện tại không thể đối đầu nổi Dương Minh, hắn chỉ sợ không về nổi.

- Âu Dương Quân Uy, mày muốn chết thế nào?

Dương Minh trực tiếp hỏi, muốn biết mục đích của hắn. Nói rất kiêu ngạo, nhưng hắn có lý.

Âu Dương Quân Uy cố nhịn cơn tức, trừng mắt nhìn Dương Minh rồi đáp:

"TaeKwonDo mày dám không?"

"Tao không biết cái đó, mày dùng thì tao dùng cái khác."

Dương Minh khinh bỉ đáp.

"Mày dùng gì cũng được, nhưng không thể dùng súng."

Điều này xuất phát từ tâm lý của hắn. Nếu Dương Minh dùng súng, hắn cũng chẳng còn gì để chơi.

Chỉ còn hy vọng mong manh, nếu Dương Minh đồng ý tha thì may. Mình thà giả làm con, làm cháu cũng được. Quân tử báo thù trăm năm chưa muộn mà.

"Được, theo ý mày."

Dương Minh thấy buồn cười vì thằng Âu Dương Quân Uy thật là nhát gan. Không dùng súng thì thôi, hắn cũng chẳng định dùng nữa.

Súng của Vương Tiếu Yên chỉ có hai viên đạn, hôm qua đã dùng một viên rồi, hôm nay dùng viên thứ hai để giết Âu Dương Khâm Khởi thì còn đạn đâu để dùng nữa.

"Đến đây."

Âu Dương Quân Uy tháo áo khoác ngoài, rồi giơ tay ra mời Dương Minh.

"Tao vẫn giữ nguyên câu nói đó, mày ra chiêu trước đi."

Nguyên văn:

Tóm tắt:

Trong một cuộc đối đầu đầy căng thẳng, Dương Minh đã chống lại Duyên Trì 001, người được Âu Dương Kham Khởi gửi đến để ám sát mình. Bất ngờ với thói quen dừng lại trước khi ra tay của Duyên Trì 001, Dương Minh đã nhanh chóng đoạt được thanh đao và kết liễu đối thủ. Khi Âu Dương Kham Khởi tiến đến, định sử dụng súng, Dương Minh nhanh chóng đáp trả và hạ gục lão ta. Cuộc quyết đấu với Âu Dương Quân Uy không tránh khỏi, nhưng Dương Minh đã thể hiện sự tự tin khi đồng ý chiến đấu tay đôi.