"Được."
Âu Dương Quân Uy mặc dù rất giận nhưng không nói gì. Có thể ra chiêu trước thì tốt quá. Âu Dương Quân Uy rất tự tin vào khả năng chiến đấu một đấu một của mình. Hắn có đai đen, người bình thường không phải đối thủ của hắn.
Âu Dương Quân Uy ít khi gặp đối thủ nên hắn khá tự tin vào thân thủ của mình.
Âu Dương Quân Uy vẫn cho rằng Dương Minh giết Duyên Trì 001 và bố mình đều do may mắn. Có thể nói Dương Minh nhanh nhẹn, nhưng không có nghĩa là công phu của cậu cao.
Về việc Dương Minh có súng, Âu Dương Quân Uy cũng không quá ngạc nhiên. Tôn gia Đông Hải là gì? Dương Minh có súng cũng đâu lạ.
Âu Dương Quân Uy giờ đây cũng nghĩ đến việc nếu mình ra tay trước và giết chết Dương Minh thì tốt quá. Vì vậy, sau khi nói xong, hắn không lập tức ra chiêu mà đang tìm một chiêu thức cao nhất để xem có thể giết chết Dương Minh ngay lập tức hay không.
Nếu một chiêu không giết được Dương Minh thì biết chừng đối phương có thể ra chiêu và giết hắn. Âu Dương Quân Uy thực sự rất sợ, thằng nhỏ Dương Minh khá giảo hoạt.
"Tao nói mày đó, mày có nhanh lên được không?"
Dương Minh khó chịu nói:
"Mày mà không ra tay là tao đổi ý đấy."
Âu Dương Quân Uy đang tập trung suy nghĩ về chiêu thức thì nghe Dương Minh nói, hắn đúng là sợ Dương Minh đổi ý. Nghe giọng điệu thì thằng Dương Minh chắc không định giở trò.
Âu Dương Quân Uy không còn dám chậm trễ nữa, hắn hét lên một tiếng rồi vung chân đá. Đây là cú đá rất tiêu chuẩn của Tae Kwon Do, lực chân rất mạnh, nếu đá trúng thì đối phương chắc chắn sẽ bị thương nặng.
Chỉ tiếc rằng chiêu thức này có thể làm Dương Minh bị thương sao? Dương Minh hơi tránh sang một bên, Âu Dương Quân Uy liền đá trượt.
"Được rồi, mày xong rồi hả? Mày đã ra chiêu rồi thì đến lượt tao."
Dương Minh thực sự không muốn dây dưa với Âu Dương Quân Uy nữa. Nhưng nếu đã cho đối phương cơ hội đấu công bằng thì Dương Minh cũng không thể nuốt lời.
"Hả?"
Âu Dương Quân Uy nghe Dương Minh nói không khỏi ngây ra. Nhưng ngay lập tức hắn vui mừng. Hai người đánh nhau, dù ai ra chiêu trước thì kết quả đều là quấn lấy nhau. Bây giờ nghe ý của Dương Minh thì có vẻ như: một chiêu của mày, một chiêu của tao.
Âu Dương Quân Uy thực sự sợ hai người quấn lấy nhau, lúc đó Dương Minh dùng chiêu hiểm nào để đối phó thì sao? Không cẩn thận là xong. Bây giờ thì tốt rồi, theo lời Dương Minh nói, một chiêu của mày, một chiêu của tao, như vậy chúng ta sẽ tập trung toàn bộ tinh thần để đối phó chiêu thức của thằng Dương Minh, như vậy không sợ hắn dùng âm mưu.
"Được."
Âu Dương Quân Uy gật đầu nói:
"Vậy mày ra chiêu đi."
"Mày cẩn thận chút nếu không một chiêu này đã đủ để mất mạng rồi đấy."
Dương Minh cười hắc hắc đáp:
"Mày yên tâm, tao không kém vậy đâu."
Âu Dương Quân Uy mặc dù rất giận nhưng vẫn phải nhẫn nhịn.
Dương Minh gật đầu rồi nói:
"Tao ra chiêu đây."
Sau đó, hắn bắt chước dáng vẻ vừa nãy của Âu Dương Quân Uy, nhảy lên đá vào người hắn.
Âu Dương Quân Uy vui vẻ nghĩ: Thằng Dương Minh này quá kém, mình nhảy lên đá, nó cũng vậy. Đá như vậy có thể làm gì mình? Nghĩ vậy, Âu Dương Quân Uy liền có động tác đẹp hơn cả Dương Minh, đưa tay sờ kính, vén tóc rồi tránh sang một bên. Hắn tránh được cú đá của Dương Minh.
Trong lúc Âu Dương Quân Uy đang có chút đắc ý, chuẩn bị châm chọc Dương Minh thì hắn cảm thấy một cơn gió xẹt qua tai, sau đó một lực lớn đánh trúng huyệt Thái Dương của hắn, như muốn làm nổ tung đầu hắn ra.
Âu Dương Quân Uy chỉ cảm thấy đầu ong ong rồi thấy óc trong não như bay ra, đầu đau dữ dội.
Âu Dương Quân Uy quỳ mọp xuống đất, ôm đầu thở hổn hển. Mắt hắn nhìn chăm chăm ra phía ngoài, cuối cùng co quắp lại chút, mặt mũi chảy máu rồi ngã xuống.
Chiêu này của Dương Minh chính là liên hoàn cước. Tuy nhiên, Âu Dương Quân Uy dù nghĩ thế nào cũng không ngờ được rằng Dương Minh đã bay lên không còn đá cú nào nữa.
"Đã bảo mày cẩn thận rồi cơ mà, không ngờ mày yếu như vậy."
Dương Minh nhìn Âu Dương Quân Uy nằm trên mặt đất, đầy thương tích mà nói.
---
Dương Minh quay lại định xử lý Lưu Cát Hạo thì thấy hắn như con tôm bốc mùi hôi thối, ngồi bệt dưới đất. Lưu Cát Hạo sợ quá nên đã không khống chế được.
Dương Minh cố nín thở quát lên:
"Muốn chết không?"
"Là, tôi… tôi chết. A, không, tôi không chết!"
Lưu Cát Hạo bị Dương Minh quát, liền lấy lại tinh thần, nói:
"Dương ca, Dương Lão Đại, ông Dương, xin tha cho tôi. Tôi không dám nữa, tôi không dám chọc ngài. Xin ngài đừng giết tôi, tôi sai rồi."
---
"Bố mẹ Vương Mị đâu?"
Dương Minh nhíu mày hỏi.
"Ở hầm ngầm biệt thự. Tôi không lừa ngài, không tin thì hãy đi xem. Tôi không ngược đãi họ, cho họ ăn no uống đủ."
Lưu Cát Hạo vội vàng đáp.
"Vậy ư?"
Dương Minh dùng năng lượng đặc biệt nhìn quanh, thấy hai người già đang bị nhốt trong một căn phòng nhỏ. Họ không bị trói, mà nhìn vẻ ngoài thì cũng không giống bị ngược đãi.
Hai người đang ngồi trên ghế buồn bã trò chuyện. Dương Minh nhìn thấy vậy liền yên tâm. Xem ra thằng Lưu Cát Hạo còn có chút người lương thiện, có nên tha không nhỉ?
Dương Minh suy nghĩ một chút, có nên để Lưu Cát Hạo thành kẻ ngu để diệt trừ hậu họa không? Nếu không, chẳng biết ngày nào đó hắn sẽ uống nhầm thuốc rồi gây chuyện lớn.
Thấy Dương Minh không phản ứng, Lưu Cát Hạo tưởng đối phương không tin, hắn rất sợ. Ba người mà hắn thấy rõ ràng là rất giỏi và tàn nhẫn, nay đều đã thành xác không hồn. Lưu Cát Hạo biết mình không có khả năng chống lại Dương Minh.
"Dương ca, tôi không lừa ngài đâu, tôi sẽ dẫn ngài đi."
Vừa dứt lời, Lưu Cát Hạo lảo đảo bò dậy khỏi mặt đất. Nhưng do quá hồi hộp, hắn không cẩn thận giẫm trượt chân, lao thẳng từ trên cầu thang xuống dưới.
"A…"
Lưu Cát Hạo hét lên chói tai, rồi bịt chặt, lăn xuống dưới và không cử động gì.
Dương Minh có chút bực mình, đi lại liếc qua rồi thở dài. Saj vậy cũng tốt, mình đỡ phải ra tay. Nửa đầu của Lưu Cát Hạo đã bị thụt vào, dù muốn cứu cũng không kịp.
"Tự gây chuyện không thoát được rồi."
Dương Minh thở dài một tiếng, đó chính là báo ứng.
Dương Minh thuận tay nhặt khẩu súng của Âu Dương Kham Khởi, rồi cầm theo túi tiền của mình đi xuống tầng hầm. Việc mở khóa khá đơn giản với hắn.
---
"Anh là…?"
Thấy một thanh niên đột nhiên từ bên ngoài đi vào, mẹ Vương Mi hoảng sợ hỏi.
"Hai người là bố mẹ Vương Mị à?"
Dương Minh hỏi.
"Chúng tôi là bố mẹ của Vương Mị. Bạn của nó là ai?"
Mẹ Vương Mi đáp, giọng bình tĩnh hơn chút. Dương Minh hỏi như vậy chắc chắn không phải người của Lưu Cát Hạo, vì người của hắn biết thân phận của họ.
"Cháu là bạn của Vương Mị, đến cứu hai người."
Dương Minh nói.
"Ồ? Bạn của Vương Mị? Tốt quá. Nhưng cháu vào bằng cách nào? Lưu Cát Hạo rất ác."
Mẹ Vương Mi lo lắng hỏi.
"Trong đó có một nhóm người chắc là kẻ thù của Lưu Cát Hạo đã đến đây. Chúng đang đánh nhau trên lầu. Cháu nhân lúc chúng không chú ý lẻn vào."
Dương Minh linh hoạt lý do: "Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, về nhà rồi nói chuyện tiếp."
"Đúng rồi, đúng rồi! Cậu thanh niên này đúng, chúng ta phải đi ngay."
Bố Vương Mi vội vã đồng ý.
Dương Minh đưa bố mẹ Vương Mị ra khỏi biệt thự. Chuyện mấy xác chết trong đó, hắn không quan tâm. Hắn bắt một chiếc taxi nhưng không về khách sạn ngay, thay vào đó xuống giữa đường bắt xe khác để tránh dấu vết.
Hắn giải thích với bố mẹ Vương Mị rằng làm vậy để đối phương của Lưu Cát Hạo khó mà theo dõi. Bố mẹ Vương Mi hiểu chuyện hơn, nghĩ rằng Dương Minh cẩn thận hết mức.
Thấy bố mẹ đã bình an, Vương Mị òa khóc, nhào vào ôm lấy họ, hỏi:
"Bố mẹ có sao không? Lưu Cát Hạo có làm khó gì bố mẹ không?"
"Làm khó thì không, chỉ là giữa hai đứa có chuyện gì đó thôi," mẹ Vương Mi lo lắng hỏi con gái. Vương Mị là bạn gái của Lưu Cát Hạo, bà biết. Nhưng lần này, Lưu Cát Hạo xông vào bắt hai vợ chồng bà rồi vứt xuống tầng hầm.
Âu Dương Quân Uy và Dương Minh có một cuộc chiến quyết liệt. Âu Dương Quân Uy tự tin vào năng lực của mình, nhưng Dương Minh đã khiến hắn bất ngờ khi tung ra chiêu thức liên hoàn cước, đánh gục đối thủ. Sau khi xử lý xong Âu Dương Quân Uy, Dương Minh tìm kiếm thông tin về bố mẹ Vương Mi, giải cứu họ khỏi tay Lưu Cát Hạo. Cuối cùng, Dương Minh đưa họ ra khỏi biệt thự trong tình trạng an toàn.