"Mình không phải đang chơi game sao? Đây là đâu?"
Một cơn đau nhói từ trong đầu ập đến, đánh thức Trương Vũ khỏi bóng tối hỗn loạn. Anh ta mở mắt, thấy mình đang ở trên sân thượng một khu nhà trọ cũ nát, xung quanh là những hàng nến đỏ rực đang vây lấy anh và một con búp bê vải cũ kỹ. Xa xa, những toà nhà đen kịt chen chúc nhau che khuất cả bầu trời, bên dưới là những biển quảng cáo neon nhấp nháy, chiếu rọi con phố người qua lại tấp nập, nước thải lênh láng.
Ký ức vụn vỡ cuộn trào trong tâm trí. Đây là Côn Khư, một thế giới lấy tu tiên làm lẽ sống. Và anh, đã trở thành một học sinh cấp ba tên là Trương Vũ.
Đúng lúc này, một cơn đau nhói từ lòng bàn tay truyền đến. Trương Vũ cúi xuống, thấy một ký hiệu trong suốt đang dần chuyển sang màu đen với tốc độ cực kỳ chậm. Cảnh tượng kỳ quái khiến anh choáng váng, trời đất quay cuồng. Khi lấy lại được tinh thần, anh đã mơ màng trở về căn phòng trọ trống rỗng của mình.
Đêm đó, Trương Vũ chìm vào một cơn ác mộng. Cậu thấy mình đang làm một bài kiểm tra vô tận, bị bóng tối nuốt chửng từng chút một. Cậu giật mình tỉnh giấc, mồ hôi đầm đìa. Mới năm giờ sáng, nhưng cơ thể này dường như không thể ngủ lại được nữa. Cái bụng lép kẹp réo lên. "Thôi, cứ đến trường, ít nhất cũng có cái ăn cho no bụng." Cậu rời khỏi căn hộ nóng bức, chen chúc trên chiếc xe buýt chật ních, hỗn tạp mùi mồ hôi và thức ăn. Sau hơn một tiếng đồng hồ, cậu cuối cùng cũng đến nơi. Ngôi trường danh giá hiện ra trước mắt, trên màn hình điện tử ở cổng, một bảng điểm đang chạy dòng chữ: “Tổng điểm khối 10, hạng 10: Trương Vũ”.
Bước vào nhà ăn, Trương Vũ cảm nhận được một bầu không khí im lặng đến đáng sợ. Tất cả đều lặng lẽ xếp hàng, lặng lẽ lấy thức ăn, lặng lẽ tìm chỗ ngồi, như những bánh răng vận hành chính xác.
Trương Vũ vừa ngồi xuống, một cô gái với mái tóc đen dài, khuôn mặt lạnh lùng đã ngồi xuống đối diện. Ký ức cho cậu biết, đây là Bạch Chân Chân, người đứng đầu toàn khối. Cô gái lạnh lùng lên tiếng: "Ăn xong đến tiểu hoa viên, tôi đợi cậu ở đó."
Tại tiểu hoa viên yên tĩnh, Bạch Chân Chân vừa thấy Trương Vũ đã vội vã đi tới. Rồi, một cảnh tượng không thể tin nổi diễn ra. “Bộp” một tiếng, cô gái đứng đầu toàn khối quỳ xuống đất. "Cha! Cho con mượn ít tiền đi, khoản vay của con quá hạn gần một tháng rồi! Con xin quỳ xuống…"
Trương Vũ chết lặng. Hoá ra, cậu và Bạch Chân Chân là những người bạn tốt cùng nhau chia sẻ thông tin vay mượn. Cậu bất lực lắc đầu: "Tôi cũng hết tiền rồi."
"Cậu nợ bao nhiêu?"
"Bảy mươi vạn."
Bạch Chân Chân sững sờ đứng dậy. Cô cầm lấy điện thoại của Trương Vũ, lướt xem bảng kê chi tiêu. Từng dòng ký ức của nguyên chủ ùa về trong đầu Trương Vũ.
Đó là buổi phỏng vấn định mệnh. Cậu tự tin nói về điểm số đứng đầu toàn trường, nhưng đổi lại chỉ là những cái cau mày. "Học sinh trường chúng tôi từ tiểu học đã không ngủ quá hai tiếng." "Mới tự học xong chương trình lớp 10 thôi sao?" Lợi thế duy nhất của cậu, là việc đã biết về yêu cầu phẫu thuật triệt sản. Nhưng cánh cửa hy vọng vẫn đóng sầm. Sau lưng cậu, vị giám khảo hờ hững nói: "Chất lượng học sinh từ các trường bình thường càng ngày càng tệ."
Cậu trở về nhà, cảm giác như bị cả thế giới đè nén. Cậu phớt lờ tin nhắn của mẹ, cho đến khi một tin nhắn quảng cáo vay tiền hiện lên. Đêm đó, cậu nói dối mẹ. Cậu nói đã tìm được lớp học thêm miễn phí.
Rồi những hộp thuốc bắt đầu xuất hiện. "Đây là thuốc kích thích thần kinh, giúp con không cần ngủ, mẹ yên tâm, không tốn tiền đâu." Cậu ngày càng lún sâu vào những lời nói dối, ngày càng cáu kỉnh và bí mật.
Và rồi, điều gì đến cũng phải đến. Đêm đó, Trương Vũ thú nhận tất cả. "Mẹ ơi, con xin lỗi. Nhưng con thực sự muốn tu tiên." Người mẹ lặng lẽ bán đi những đồ vật giá trị cuối cùng. Nhưng đó là một cái hố không đáy. Trả nợ, rồi lại vay nợ. Cuối cùng, bà không thể chịu đựng thêm được nữa.
Ngày hôm đó, Trương Vũ về nhà, chỉ thấy một căn phòng trống rỗng và một lời nhắn. Cậu lặng lẽ bước lên sân thượng, nơi bắt đầu một sinh mệnh mới.
Dòng ký ức kết thúc. Bạch Chân Chân nhìn Trương Vũ với ánh mắt thương hại. Cô nghiêm túc nói: "Trương Vũ à, thôi học đi làm đi. Cậu không hợp với tiên đạo đâu."
Trương Vũ không đáp lời. Cậu chỉ lặng lẽ nhìn vào lòng bàn tay. Ký hiệu đen trên đó đã được lấp đầy quá một nửa. Chỉ là, cậu không biết rằng sau khi nó được lấp đầy hoàn toàn, chuyện gì sẽ xảy ra.
(Hết phần 1)