Tiếng chuông vừa dứt, thầy giáo toán học bước vào phòng, mang theo vẻ mặt nghiêm nghị và một chồng bài kiểm tra dày cộp. Nhưng chưa kịp phát bài, một bóng người vạm vỡ đã lấp đầy khung cửa. Thầy giáo thể dục Vương Hải, với bắp tay cuồn cuộn, vỗ vai thầy toán. “Thầy bị bệnh rồi,” ông ta tuyên bố, giọng như sấm. “Tiết này đổi thành tiết thể dục.”
Cả lớp, dẫn đầu là Trương Vũ, bước vào phòng tập luyện rộng lớn như một quảng trường. Không khí ngột ngạt mùi mồ hôi và thuốc bổ trợ. Một luồng sáng lạnh lẽo quét qua từng học sinh, các chỉ số hiện lên trên màn hình khổng lồ. Trương Vũ nheo mắt tìm tên mình, tuột xuống tận hạng 19. Cường độ thể chất: 0.82 cấp. Một con số đáng xấu hổ.
Xung quanh cậu, các bạn học không chút do dự rút ống tiêm, chích thẳng vào cơ thể. Những liều thuốc tăng cường, thứ nhiên liệu thiết yếu để tồn tại trong ngôi trường này. Ngay cả cô bạn Bạch Chân Chân nhỏ nhắn cũng bình thản tiêm liền mấy mũi. Thầy Vương Hải tiến lại gần Trương Vũ, ánh mắt dò xét. “Mấy ngày rồi chưa tiêm? Em xem mình tụt hạng thế nào kìa.” Rồi ông ta chìa ra một hộp thuốc mới coóng. “Thần Tượng Lực, hàng mới của Kim Cương Tông, một mũi bằng mười mũi thường. Giá ưu đãi cho em, 8800 mười chai.” Trương Vũ chỉ biết im lặng lắc đầu, trong túi không còn một đồng, cơ thể thì đã tới giới hạn chịu đựng.
Bỏ ngoài tai lời càu nhàu của thầy giáo, Trương Vũ tiến đến khu tạ. Cậu hít một hơi sâu, cơ bắp toàn thân gồng lên, nhấc bổng quả cầu sắt nặng cả trăm cân. Quả cầu sắt trong tay cậu trở nên nhẹ bẫng, di chuyển uyển chuyển quanh cơ thể như một món đồ chơi. Đây là bản năng đã khắc sâu vào huyết nhục. Nhưng bản năng không thể thay thế năng lượng. Hai tiếng sau, cậu mệt lả, nằm vật ra sàn, lồng ngực phập phồng, toàn thân đau nhức. Cậu vô tình nhìn xuống lòng bàn tay. Ký hiệu màu đen kỳ lạ gần như đã được lấp đầy. Nỗi bất an dâng lên trong lòng.
Buổi chiều, trong tiết Lịch sử, Trương Vũ không thể tập trung. Cậu lật nhanh từng trang sách, cố gắng lắp ghép những mảnh ký ức rời rạc về thế giới tên Côn Hư này. Một thế giới phân tầng, nơi sức mạnh Tiên đạo quyết định tất cả. Cậu ngồi một mình trong căng tin vắng lặng sau giờ học, cảm giác cô độc bao trùm. Tuyệt vọng, cậu bấm số gọi cho chị gái. Giọng cậu run run. “Chị ơi, cho em… mượn chút tiền được không?” Đáp lại là một tràng chì chiết lạnh lùng, nhưng cuối cùng, một khoản tiền nhỏ vẫn được chuyển tới.
Đêm đó, Trương Vũ nằm trên chiếc giường ọp ẹp, nhìn trân trân lên trần nhà ẩm mốc. Nợ nần chồng chất, thành tích bết bát, cơ thể suy kiệt. Có lẽ bỏ học là lối thoát duy nhất. Đúng lúc ấy, lòng bàn tay cậu nhói lên một cơn đau dữ dội. Ký hiệu đã hoàn toàn chuyển đen.
“Này nhóc, nghi thức thỉnh thần đã hoàn thành.”
Một giọng nữ trong trẻo vang lên bên tai. Trương Vũ giật bắn mình quay lại. Một con búp bê vải cũ kỹ đang ngồi ngay cạnh giường. Chính là nó, con búp bê trong nghi thức quái dị mà ký ức mơ hồ của cậu ghi lại. Trái tim Trương Vũ đập thình thịch, nhưng cậu kìm nén nỗi sợ hãi, quyết định đối mặt.
“Đến lúc thực hiện ba điều ước rồi,” con búp bê nghiêng đầu, đôi mắt cúc áo đen láy. “Nhưng là ngươi thực hiện điều ước của ta.” Khuôn mặt vải của nó cong lên một nụ cười ác ý. Nó ra hai điều ước: giúp nó thực hiện một ngàn điều ước khác, và mua một giỏ hàng đầy những món đồ cổ đắt tiền.
Trương Vũ chết lặng. Đây là một cái bẫy không lối thoát. Nhưng trong khoảnh khắc tuyệt vọng nhất, đầu óc cậu lại trở nên sáng suốt lạ thường. Cậu nhìn thẳng vào con búp bê: “Để thực hiện một ngàn điều ước của ngài, trước hết tôi phải sống. Để sống, tôi không thể bán nội tạng đi mua đồ cổ. Cách duy nhất là tôi phải học thật giỏi, thi đậu đại học, gia nhập đại tông môn, kiếm thật nhiều tiền. Khi đó, tôi mới có thể hoàn thành tất cả điều ước của ngài.”
Căn phòng chìm vào im lặng chết chóc. Con búp bê vải nhìn Trương Vũ, dường như đang cân nhắc. Cuối cùng, nó bật cười khanh khách. “Được thôi. Ngươi cứ học cho giỏi đi. Nhưng hãy nhớ, mọi nỗ lực của ngươi đều là để hoàn thành điều ước cho ta. Chỉ cần lơ là một chút, ngươi sẽ chết.”
Nói xong, con búp bê tan biến vào không khí. Trương Vũ đổ vật xuống giường, toàn thân mềm nhũn, thở phào nhẹ nhõm như vừa thoát chết. Cậu hét lên vào khoảng không: “Khoan đã! Vậy tôi nhận được gì từ nghi thức này?!”
Giọng nói của búp bê vải văng vẳng từ xa: “Tiềm năng của ngươi đã được kích phát… tự mình cảm nhận đi.”
Trương Vũ nhìn xuống lòng bàn tay. Ký hiệu màu đen đang bắt đầu thay đổi, tỏa ra một luồng sáng mờ ảo, hứa hẹn một sức mạnh cậu chưa từng biết đến.
(Hết phần 2)