Giữa không trung, một luồng sáng đen lóe lên rồi ngưng tụ thành một cuốn sách dày, lặng lẽ rơi vào lòng bàn tay Trương Vũ. Bìa sách bằng mực đen tuyền, khắc hai chữ cổ xưa: Vũ Thư. Theo ý niệm, cuốn sách tự lật trang. Bên trái là một bức chân dung sống động như thật của chính hắn, đang ngồi thiền. Bên phải là những dòng dữ liệu lạnh lùng: Đạo Tâm, Pháp lực, Cường độ thân thể, và các kỹ năng sơ cấp. "Đây là tiềm năng của mình sao?"
Hắn thử tập trung ý niệm, ra lệnh: "Thêm điểm!" nhưng không có gì xảy ra. Thất vọng, hắn lướt nhìn các dòng kỹ năng, và khi tâm trí chạm vào "Kiện Thể Ba Mươi Sáu Thức", dòng chữ đó bỗng nhiên chuyển động. Hắn theo bản năng kéo nó, hợp nhất với bức chân dung. Bức chân dung lập tức đứng dậy, diễn luyện từng chiêu thức hoàn hảo, và bên cạnh kỹ năng hiện ra một dấu cộng nhỏ. Một sự giác ngộ lóe lên: Luyện mười lần, có thể thăng cấp!
Hưng phấn, Trương Vũ bắt đầu luyện tập ngay trong căn phòng trọ chật hẹp. Tiếng "bùm bùm" vang lên khi cơ thể hắn vận lực, nhưng ngay lập tức bị cắt ngang bởi tiếng chửi rủa của hàng xóm. Bất lực, hắn tìm đến một tòa nhà bỏ hoang gần đó. Dưới ánh đèn neon yếu ớt hắt vào từ xa, Trương Vũ điên cuồng luyện tập, mồ hôi ướt đẫm tấm áo mỏng, hơi nóng bốc lên từ cơ thể.
Hoàn thành một lượt, hắn thở hổn hển, Vũ Thư hiện lên con số (1/10). Nhưng chỉ sau lượt thứ hai, cơ thể hắn đã đến giới hạn. Hắn ngồi phịch xuống sàn xi măng lạnh lẽo, quyết định dừng lại. Ngay lúc đó, một giọng nói vô cảm, lạnh như băng vang lên trong đầu.
【Vui lòng tuân thủ giao ước nghi thức, không cố ý lười biếng. 10… 9… 8…】
Cái giá của sức mạnh! Hắn nhớ lại lời cảnh báo của Tà Thần. Bất kỳ sự lười biếng nào cũng sẽ phải trả giá bằng tính mạng. Khi con số đếm đến 3, nỗi sợ hãi tột cùng buộc Trương Vũ bật dậy. Hắn nghiến răng chịu đựng cơn đau xé cơ, ép mình hoàn thành hết lượt này đến lượt khác. Lần thứ ba, thứ tư… cho đến lần thứ mười. Hắn đã hiểu ra, sức mạnh của nghi lễ này giống như một AI vô cảm, một cai ngục tàn nhẫn.
Bình minh hôm sau, hắn tỉnh dậy trên nền xi măng, toàn thân rã rời. Chỉ một ý nghĩ muốn ngủ thêm lập tức triệu hồi giọng nói tử thần. Hắn bị ép phải luyện tập ngay tại bến xe buýt đông người, giữa những ánh mắt kinh ngạc. Lên xe, vừa có được một chỗ ngồi, ý nghĩ nghỉ ngơi lại bị dập tắt. Hắn buộc phải cố gắng vận công Thổ Nạp giữa không gian ồn ào, náo nhiệt.
Sự tự do đã hoàn toàn biến mất. Hắn sẽ trở thành một cỗ máy, một con trâu cày, bị giám sát 24/7, không có một giây nghỉ ngơi. "Trời ơi!" Trương Vũ tuyệt vọng ôm đầu. Nhưng giữa tận cùng tuyệt vọng, một mục tiêu sắt đá bừng lên trong hắn. Trở nên đủ mạnh, mạnh đến mức xé tan sợi xích vô hình này. Trương Vũ muốn… tự do
(Hết phần 3)