Trên chuyến xe buýt ồn ào, Trương Vũ nhắm mắt, mặc kệ thế giới xung quanh. Từng luồng linh khí vô hình cuồn cuộn đổ vào cơ thể, được anh tinh luyện thành pháp lực, củng cố nền tảng tu tiên non nớt. Trong lòng bàn tay, Vũ Thư, cuốn sách thần bí chỉ mình anh thấy, lặng lẽ hiện ra. Anh biết mình chỉ có thể “chuyên tinh” vào một kỹ năng, và lúc này, “Kiện Thể Tam Thập Lục Thức” là ưu tiên hàng đầu.
Tại nhà ăn, Bạch Chân Chân ngồi đối diện, nhìn bộ dạng phờ phạc của Trương Vũ. “Lại thức đêm à?” Trương Vũ vừa ngấu nghiến cái bánh bao vừa lầm bầm: “Tớ đây là chăm chỉ luyện công.” Bạch Chân Chân bĩu môi: “Vũ Tử, loại lời này chỉ nên nói trước mặt tớ thôi, người ngoài nghe thấy lại cười cho thối mũi.” Trương Vũ chỉ cười, sự tự tin trong anh đang lớn dần từng ngày.
Nhưng nụ cười ấy chợt tắt khi anh nhớ lại cảnh tượng sáng nay. Một tiếng “ầm” kinh hoàng, và một thi thể học sinh nằm đó, giữa sân trường. Những lời bàn tán lạnh lẽo vang lên, về thành tích sa sút, về gia cảnh nghèo khó. Trương Vũ nhìn chằm chằm vào vũng máu loang lổ, một suy nghĩ rợn người lướt qua. Nếu không có Vũ Thư, tương lai của mình có lẽ cũng sẽ kết thúc như vậy.
Giờ thể dục, nỗi ám ảnh đó biến thành động lực. Bất chấp lời chào hàng thuốc kích thích của giáo viên Vương Hải, Trương Vũ lao vào luyện tập như điên. Nỗi đau xé nát toàn thân, pháp lực cạn kiệt, anh hết lần này đến lần khác vượt qua giới hạn của chính mình. Cuối cùng, anh nằm sụp xuống đất, kiệt sức, không thể nhúc nhích. Một bóng đen che phủ lấy anh. “Giờ thể dục, cậu đang làm gì đấy?” giọng Vương Hải lạnh như băng. Trương Vũ cố giải thích rằng mình đã đột phá cấp 2, nhưng điều đó chỉ khiến gã giáo viên thêm tức giận. “Cậu đang thách thức uy quyền của tôi sao?” Vương Hải gằn giọng, khiển trách Trương Vũ về sự “lười biếng” và tự ý luyện tập. Bị cô lập, Trương Vũ chỉ có thể nằm đó, nắm chặt tay. Anh biết, chỉ có tự mình mạnh lên mới là lối thoát duy nhất.
Tan học, Chu Thiên Dực đến bên cạnh: “Chiến sĩ, cậu liều thật đấy.” Trương Vũ chỉ mỉm cười tự tin. Ngoài cửa, Bạch Chân Chân xuất hiện, khuôn mặt đỏ bừng, mồ hôi nhễ nhại sau buổi luyện tập cường độ cao của riêng cô. Ba người họ tiến vào nhà ăn qua lối đi VIP, bỏ lại sau lưng những ánh mắt ghen tị của học sinh các lớp thường. Vừa vào trong, Bạch Chân Chân liền nói: “Hôm nay tớ dùng thực bổ,” rồi một mình bước thẳng lên lầu hai, khu vực dành cho những kẻ có tiền.
Ngay sau đó, Trương Vũ bị gọi đến văn phòng. Thầy chủ nhiệm Tô Hải Phong tỏ vẻ quan tâm, lo lắng hỏi han về những khó khăn của anh. Ông ta đưa cho Trương Vũ một tập tài liệu, nói rằng đó là kế hoạch hỗ trợ học sinh nghèo mà ông đã đặc biệt xin cho anh. Cảm động, Trương Vũ đón lấy, nhưng rồi sững người khi đọc dòng chữ “Hợp đồng tái cơ cấu nợ”. Tất cả các khoản vay của anh sẽ được gộp lại, và chủ nợ mới chính là nhà trường, với một con số khổng lồ sau khi cộng đủ thứ phí. Gã chủ nhiệm lớp cũng là một tay cho vay nặng lãi. Trương Vũ ném bản hợp đồng xuống bàn rồi lao ra khỏi phòng, bỏ lại sau lưng nụ cười bí hiểm của Tô Hải Phong. Gã nhấc điện thoại, giọng nói nhẹ bẫng nhưng đầy ác ý: “Nó từ chối rồi… Yên tâm đi, người nghèo mà... cuối cùng chịu không nổi các biện pháp thu nợ, kiểu gì cũng sẽ vay thôi.”
(Hết phần 4)