Trong căng tin ồn ã, Trương Vũ lặng lẽ ngồi đối diện với suất cơm năm tệ đạm bạc. Cậu bạn Chu Thiên Dực liếc nhìn, rồi không nói một lời, gắp chiếc đùi vịt trong bát mình đặt vào khay của Trương Vũ. "Anh em tốt!" Trương Vũ cười, nhưng trong lòng nặng trĩu. Món nợ bảy mươi vạn như tảng đá đè nặng lên vai cậu, vay mượn bạn bè chỉ là giải pháp tạm bợ.
Khi Chu Thiên Dực rời đi, Bạch Chân Chân, người từ đầu đến cuối không nói một lời, bỗng lên tiếng, giọng đầy ẩn ý. Cô nàng cười khẩy, rồi bất ngờ đẩy khay đồ ăn gần như còn nguyên của mình về phía cậu. "Ăn không nổi nữa, ban cho cậu đó." Trương Vũ chưa kịp cảm ơn, cô đã quay lưng bước đi, để lại một bóng lưng lạnh lùng nhưng lại ẩn chứa sự quan tâm thầm lặng.
Rời trường, áp lực kiếm tiền đè nặng. Ít nhất phải kiếm được hai vạn mỗi tháng. Cậu mở giao diện Vũ Thư, các chỉ số hiện lên, nhưng con đường phía trước vẫn mờ mịt. Hy vọng đầu tiên là công việc gia sư, nhưng nó nhanh chóng bị dập tắt. Bằng cấp tiểu học và trung học cơ sở tầm thường trở thành rào cản không thể vượt qua, khiến cậu cảm thấy chua chát.
Chỉ còn một con đường: làm công việc thời vụ cho người tu tiên. Trương Vũ tìm đến một quảng trường nhỏ, nơi không khí nặng nề bao trùm. Người ngồi, kẻ nằm, tất cả đều mang vẻ mặt mệt mỏi, chờ đợi một cơ hội mong manh. Cậu bước vào một công ty môi giới cũ kỹ, xộc vào mũi là mùi khói thuốc nồng nặc. Lão Vương, người môi giới, buông một câu phũ phàng, phá tan ảo tưởng của Trương Vũ. Ngay cả những người đã tốt nghiệp cấp ba, đã tu tiên, vẫn phải chật vật làm việc chân tay để trả nợ, để duy trì tu vi.
Tìm một góc vắng, Trương Vũ ngồi xuống, bắt đầu tĩnh tâm thổ nạp, cố gắng tinh luyện từng chút pháp lực. Thỉnh thoảng, một chiếc xe đến tuyển người, đám đông lại lao vào tranh giành như ong vỡ tổ. Cậu biết mình không thể cạnh tranh, chỉ có thể lặng lẽ chờ đợi, tranh thủ từng giây để luyện tập. Một cơ hội làm bạn luyện võ đạo xuất hiện, nhưng cậu đã quá chậm chân. Những học sinh lớp 11 cao lớn hơn đã chiếm hết chỗ.
Thất vọng, Trương Vũ quay lại góc của mình, nghiến răng tiếp tục luyện tập. "Rắc!" Một tiếng động giòn tan vang lên từ trong cơ thể. Một luồng ký ức khổng lồ ùa vào tâm trí, và một dòng nhiệt ấm áp của pháp lực bắt đầu tự động lưu chuyển khắp cơ thể, nuôi dưỡng từng thớ cơ. Sức mạnh đang tăng lên, nhưng màn đêm đã dần buông mà công việc vẫn không thấy đâu.
Không thể chờ đợi thêm, Trương Vũ quay lại văn phòng của Lão Vương, dúi vào tay ông một bao thuốc. "Anh Vương, thật sự không còn việc nào khác sao?" Bị làm phiền, Lão Vương quăng cho cậu một danh sách các công việc dài hạn đầy rẫy nguy hiểm. Ánh mắt Trương Vũ chợt dừng lại ở một dòng chữ. "Thử công nhập môn, một vạn tệ một lần. Chỉ tuyển học sinh lớp 10." Lão Vương nhíu mày cảnh báo: "Cái đó à? Không chết người, nhưng không luyện thành dễ bị nội thương nặng. Cậu chắc chứ? Một vạn này không dễ nuốt đâu." Trương Vũ chỉ có thể nhún vai bất lực: "Không còn cách nào khác, tôi cần tiền gấp, chỉ đành thử xem sao."
(Hết phần 5)