Trương Vũ ngước nhìn tòa cao ốc Tiên Vận, một gã khổng lồ bằng kính và thép vươn thẳng tới mây xanh, dường như muốn xuyên thủng cả bầu trời. Bên trong, anh ngồi im lặng trong một căn phòng giống hệt phòng học, không khí căng thẳng bao trùm lên anh và mười bốn học sinh khác.
Một người đàn ông mặc vest bước vào. "Chào mọi người," ông ta nói, giọng lạnh lùng. "Những gì diễn ra hôm nay là tuyệt mật. Kẻ nào tiết lộ, dù chạy đến chân trời góc biển, chúng tôi cũng sẽ tìm ra." Lời đe dọa lơ lửng trong không khí, record nặng nề bởi quyền lực của tập đoàn Tiên Vận. Sau đó, một video được chiếu lên, mô tả một công pháp phức tạp đến mức phi lý, với những lộ trình vận hành pháp lực rối rắm như một mê cung.
"Mọi người yên tâm," giáo viên trấn an khi thấy vẻ hoang mang trên mặt các học sinh, "Các bạn sẽ có thiết bị hỗ trợ." Họ được đưa vào một phòng thí nghiệm khác. Những miếng dán lạnh lẽo được áp lên cơ thể, và một cánh tay robot từ từ đưa những cây kim bạc lấp lánh đến gần. Bên ngoài, một nhóm nghiên cứu theo dõi từng chỉ số trên màn hình lớn, những đường đồ thị xanh đỏ đan xen, thể hiện sự thành bại của từng người.
Trương Vũ nhắm mắt, bắt đầu vận công. Ngay lập tức, một cơn đau buốt và ngứa ngáy lan tỏa khắp người. Mỗi sai sót nhỏ trong lộ trình đều khiến pháp lực hỗn loạn, trừng phạt cơ thể anh bằng cảm giác nóng lạnh thất thường. Anh thấy các học sinh khác lần lượt gục ngã, có người nôn ra máu, có người ngất lịm. Nhưng Trương Vũ vẫn kiên trì, nghiến răng chịu đựng. Khi hoàn thành, cơ thể anh như muốn vỡ vụn, nhưng trong tâm trí, một dòng chữ hiện lên: Chu Thiên Thải Khí Pháp đã được kích hoạt.
Chống lại cơn đau, anh đứng dậy, khuôn mặt tái nhợt. "Thầy ơi," anh nói, giọng run rẩy, "Em cảm thấy ngũ tạng như bị thiêu đốt... Phải thêm tiền bồi thường." Sau một hồi cò kè, anh nhận được thêm ba ngàn tệ.
Bước ra khỏi tòa nhà, Trương Vũ trông như một kẻ sắp chết, nhưng khi vừa lên tàu điện ngầm và cánh cửa đóng lại, anh ngồi thẳng dậy. Anh lặng lẽ vận hành Chu Thiên Thải Khí Pháp. Lập tức, dòng pháp lực hỗn loạn trong người được thuần hóa, chảy vào một vòng tuần hoàn phức tạp nhưng hoàn hảo. Cơn đau biến mất. Anh nhìn vào Vũ Thư ảo ảnh trước mặt, một nụ cười hài lòng nở trên môi. Môn công pháp này, với khả năng tự vận hành 24/7, mới là phần thưởng lớn nhất.
Sáng hôm sau, trên đường đến trường, Trương Vũ kiểm tra tiến độ. Chỉ qua một đêm, pháp lực của anh đã tăng lên. Nhưng niềm vui chưa được bao lâu thì đã đến giờ thể dục. Trên sân tập, những học sinh với cơ bắp cuồn cuộn đang gầm lên, hăng hái luyện tập dưới sự giám sát của thầy Vương Hải. Vương Hải vừa bóp nát một ống thuốc giả trong tay, lạnh lùng cảnh cáo một học sinh.
Ánh mắt thầy ta dừng lại ở Trương Vũ. Nhận thấy sự tiến bộ bất thường của anh, Vương Hải cho rằng anh đang lén dùng thuốc cấm, ảnh hưởng đến việc kinh doanh của mình. Hắn gọi Triệu Thiên Hành, một học sinh ngoan, lại truyền lời. "Trương Vũ à... thầy Vương bảo cậu qua phòng nhỏ bên cạnh tập một mình, để không ảnh hưởng người khác."
Trương Vũ không hề phản đối. Anh bước vào căn phòng nhỏ, cánh cửa vừa đóng lại, một nụ cười rạng rỡ hiện trên mặt. Đây chính là cơ hội trời cho. Anh ngồi xuống và chìm vào tu luyện. Suốt các tiết học sau đó, dù là Ngữ Văn hay Toán, anh vẫn âm thầm vận công, kiên trì vượt qua sự mệt mỏi và nhàm chán. Ngay cả khi màn đêm buông xuống, lúc ngồi ở quảng trường chờ việc, anh vẫn không ngừng nghỉ. Tốc độ tu luyện đáng sợ này... mới chỉ là sự khởi đầu.
(Hết phần 6)