“A Chân, cậu phải cho tớ một lý do thuyết phục!” Trương Vũ thở hổn hển, sự phấn khích vì được Hội trưởng Chu Triệt Trần coi trọng vẫn còn chưa tan. “Cậu không biết tớ đã từ chối một cơ hội lớn thế nào đâu!”
Bạch Chân Chân vẫn ung dung, điềm tĩnh hỏi: “Có phải anh ta vừa thấy cậu đã vội vã chạy ra đón, còn nói sẽ xóa nợ cho cậu không?”
Trương Vũ sững người.
“Đó là chiêu bài của hắn,” Bạch Chân Chân lạnh lùng vạch trần. “Hắn không xóa nợ, mà là trở thành chủ nợ mới của cậu. Hợp đồng đó không chỉ là giấy trắng mực đen, nó được ký dưới sự chứng giám của Thiên Ước Đồng Khế Đại Thần. Một khi cậu vi phạm, hoặc thành tích không như ý, họ có quyền thi hành án cưỡng chế. Mà tài sản quý giá nhất của cậu là gì? Là tu vi, là huyết nhục, là đan điền của cậu.”
Từng lời của Bạch Chân Chân như gáo nước đá dội vào lòng Trương Vũ. Cô tiếp tục: “Quan trọng hơn, ký hợp đồng đồng nghĩa với việc cậu từ bỏ quyền lựa chọn trường đại học. Cậu sẽ không bao giờ có thể vào được mười trường danh tiếng hàng đầu.”
Một sự thật tàn khốc hiện ra. Giới nhà giàu ở đây không coi đám học sinh nghèo như họ là đối thủ, vì họ không cùng cạnh tranh trên một đường đua. Mười trường đại học hàng đầu, cánh cửa duy nhất để tiến vào Thập Đại Tông Môn và có cơ hội thành tiên, đã sớm bị họ độc chiếm bằng những bản hợp đồng như thế này. Một tấm lưới khổng lồ, vô hình đang bao phủ lên đầu tất cả học sinh nghèo, khiến người ta nghẹt thở.
Cùng lúc đó, trong văn phòng Hội học sinh, Chu Triệt Trần thản nhiên nằm trên sofa, nhìn Lam Lĩnh đang hì hục tập tạ. Hắn cười khẩy: “Cứ cho cậu ta một tháng suy nghĩ. Nếu thành tích còn tiến bộ, tăng thêm đãi ngộ cho cậu ta cũng không sao. Cậu ta càng giỏi, chúng ta càng kiếm được nhiều.” Nói rồi, hắn đeo chiếc mặt nạ linh giới lên, chuẩn bị cho một buổi bồi bổ xa xỉ.
Hai con đường hiện ra trước mắt Trương Vũ: một bên là con đường an toàn, được đầu tư nhưng bị kiểm soát hoàn toàn; một bên là con đường chông gai, đối đầu trực diện với toàn bộ giới thượng lưu để tranh giành một suất vào trường top. Nhưng rồi cậu chợt nhớ ra mục tiêu của mình, những món đồ cổ trong giỏ hàng, và con đường tu tiên chân chính. Lựa chọn của cậu, thực ra đã được định sẵn từ lâu.
“Tớ không ký,” Bạch Chân Chân kiên định. “Tớ muốn thi vào mười trường hàng đầu.”
Trương Vũ mỉm cười, cảm giác ngột ngạt trong lòng tan biến. “Vậy chúng ta cùng nhau.”
Bạch Chân Chân ngạc nhiên rồi cũng cười theo. “Được. Cố gắng lên, hai tuần nữa đến cuộc thi Pháp Thuật, tớ sẽ dẫn cậu đi gặp vài người có thể giúp chúng ta.”
Những ngày sau đó, cuộc sống của Trương Vũ chỉ xoay quanh việc tu luyện. Trong tiết Võ Đạo, thầy Lôi Quân nhiệt huyết gầm lên: “Võ đạo mới có đại dụng!”. Thầy chỉ định Trương Vũ đấu với Hà Đại Hữu. Dù đã chuẩn bị đối sách, Hà Đại Hữu vẫn nhanh chóng bị sức mạnh kinh người của Trương Vũ áp đảo. Một cú đá uy lực hất văng hắn ra khỏi sàn đấu. Thầy Lôi Quân kinh ngạc chạy tới: “Tán thủ của cậu lên cấp 4 rồi sao?”. Trương Vũ chỉ gượng cười, thực tế tán thủ của cậu đã đạt cấp 5. Nằm dưới đất, Hà Đại Hữu vừa xoa ngực vừa tự an ủi, đợi sau này có công pháp xịn sẽ nghiền nát Trương Vũ. Ở một góc khác, Tiền Thâm đang khổ sở đối mặt với Bạch Chân Chân, áp lực từ chênh lệch điểm số khiến hắn không thể phát huy hết sức lực.
Danh tiếng của Trương Vũ lan nhanh. Ông chủ tiệm tạp hóa ở cổng trường đã nhanh chóng tung ra “Gói luyện tập Trương Vũ”, khoe khoang rằng chính nhờ thuốc của ông mà cậu mới tiến bộ thần tốc.
Đêm đó, trong lúc tu luyện, Trương Vũ cảm nhận pháp lực trong cơ thể dâng trào mãnh liệt. Pháp Chu Thiên Thải Khí của cậu cuối cùng đã đột phá cấp 10! Giờ đây, kể cả khi không chủ động tu luyện, pháp lực của cậu vẫn sẽ tự động tăng trưởng không ngừng. Nhìn lại tốc độ tiến bộ của mình, Trương Vũ không khỏi thắc mắc về người bạn đồng hành của mình. Tốc độ của A Chân gần đây cũng nhanh một cách lạ thường. Chẳng lẽ cô ấy cũng “mở hack” rồi?
(Hết phần 19)