“Một hộp cơm như vậy mà bán 80? Trung học Hồng Tháp sao không đi cướp luôn đi?” Giữa giờ nghỉ trưa của cuộc thi Pháp Trận, tiếng càu nhàu của Trương Vũ vang lên. Cái tên cậu, từng lóe lên ở hạng tư, đã biến mất khỏi bảng tổng điểm, bị sự thống trị của ba trường danh tiếng vùi lấp. Ngay lúc đó, một hộp cơm nữa được đưa đến trước mặt. Thầy Nghiêm mỉm cười hiền từ. “Buổi sáng mệt rồi, ăn thêm đi em.” Đứng bên cạnh, Bạch Chân Chân bĩu môi, thầm nghĩ mình mới là người mệt lả đây.
Vòng thi cuối cùng bắt đầu. Một bản đồ vận công phức tạp được phát ra. Thầy Nghiêm lo lắng, biết rằng con đường vào top 10 của Trương Vũ vô cùng chông gai. Trương Vũ nhíu mày. Lộ trình này hoàn toàn xa lạ, một loại pháp lực chiến đấu mà cậu chưa từng tiếp xúc, đặc biệt là kỹ thuật “chấn động” tinh luyện. Hy vọng của cậu dường như đã tắt.
Trong khi đó, các đối thủ của cậu lại tỏ ra vô cùng tự tin. Lạc Mộc Lam của Trung học Tử Vân chỉ khẽ nhếch môi, nhận ra ngay đây là Hộ Thể Cương Khí quen thuộc. Bực mình vì tiếng rên rỉ của những thí sinh bị thương, cô đeo cặp tai nghe chống ồn đắt tiền, mỉm cười tiếp tục công việc của mình trong một thế giới tĩnh lặng. Ở một góc khác, Tống Hải Long của Trung học Bạch Long đã hoàn thành lần chấn động pháp lực đầu tiên, ánh mắt tràn đầy kiêu ngạo. Hắn là con át chủ bài, sinh ra để chiến thắng. Còn Hùng Bất Phàm của Trung học Hồng Tháp thì cúi gục người, đôi mắt nhắm nghiền, chiếc đuôi lông xù sau lưng rung lên bần bật, tập trung cao độ. Nhìn Trương Vũ và các học sinh khác của trường Tùng Dương đang chật vật, mồ hôi túa ra, thầy Nghiêm chỉ biết bất lực lắc đầu.
Đúng lúc Trương Vũ gần như bỏ cuộc, một âm thanh giòn giã vang lên. Cậu quay lại, thấy Bạch Chân Chân đang vung quyền, gân cốt toàn thân vang lên đầy sức mạnh. Cô ấy điên rồi sao? Nhưng rồi, Trương Vũ chợt khựng lại. Những chiêu thức đó… chúng quen thuộc một cách kỳ lạ. Cậu nhận ra, bộ quyền pháp của A Chân chính là mảnh ghép còn thiếu, là chiêu thức ngoại công kết hợp hoàn hảo với bản đồ vận công nội tại. Hai thứ hợp lại chính là một môn công pháp hoàn chỉnh: Vô Cực Vân Thủ! Một tia hy vọng bùng lên.
Trong khi Lạc Mộc Lan đang tập trung cao độ để hoàn thành những lần chấn động pháp lực cuối cùng, mồ hôi lấm tấm trên trán, thì Tống Hải Long cũng đang tự tin chuẩn bị cho cú chấn động quyết định, tin chắc rằng chiến thắng đã nằm trong tay. Bỗng, một tiếng nổ vang dội truyền đến. ẦM! Tống Hải Long và Lạc Mộc Lan sững sờ. Hùng Bất Phàm, người vừa hoàn thành đầu tiên, cũng phải kinh ngạc quay lại.
Tại khu vực của Trung học Tùng Dương, Trương Vũ dang hai tay, một cột khí trắng cuồn cuộn từ lòng bàn tay cậu phun thẳng lên trời, ngưng tụ không tan. Cảnh tượng hùng vĩ đó thu hút mọi ánh nhìn. Thầy Nghiêm phấn khích đến mức vội vàng rút điện thoại ra chụp lia lịa, không thể tin vào thiên phú kiểm soát pháp lực kinh người của học trò mình.
Kết quả cuối cùng được công bố. Hạng nhất Tống Hải Long, hạng hai Lạc Mộc Lan, hạng ba Hùng Bất Phàm. Ba trường danh tiếng vẫn chiếm trọn top 3. Nhưng mọi ánh mắt đều đổ dồn về vị trí thứ tư: Trung học Tùng Dương, Trương Vũ. Cái tên như một vết nứt xé toạc sự thống trị tuyệt đối. Tiền Thâm, bạn cùng lớp của Trương Vũ, bàng hoàng ôm đầu, nhận ra điểm số không thể nào đo lường được con người này.
Ngay sau đó, Hàn Tinh Dã, huấn luyện viên của Trung học Bạch Long, chặn Trương Vũ lại. “Đến Bạch Long đi. Ở Tùng Dương sẽ chỉ lãng phí tài năng của cậu thôi.” Cùng lúc đó, ở khu nghỉ của Trung học Tử Vân, Lạc Mộc Lan nghe đồng đội đề xuất chiêu mộ Trương Vũ, cô liền lộ rõ vẻ ghét bỏ khi biết về xuất thân từ những ngôi trường bình dân của cậu. Bị thầy Nghiêm ngăn cản, Hàn Tinh Dã nhún vai rời đi, thầm nghĩ: “Nếu hắn đủ tỉnh táo, nên chọn bên này. Dù sao, cánh cửa vào Thập Đại chưa bao giờ dành cho người nghèo.”
(Hết phần 24)