Giữa đám đông tan cuộc, một bóng đen bất ngờ lao xuống từ đỉnh sân vận động. Không phải tiếng “bịch” khô khốc của da thịt va chạm mặt đất, mà là một âm thanh êm ái. Mấy luồng Cương Khí từ các giáo viên gần đó đã giăng thành một tấm đệm vô hình, nhẹ nhàng đón lấy kẻ tuyệt vọng. Lương Cần mở mắt, không thấy cơn đau chờ đợi, chỉ thấy mặt đất lạnh lẽo và gương mặt cứng nhắc của người cứu mình. “Tại sao phải cứu tôi!” hắn gào lên, nỗi vui mừng sống sót không hề tồn tại. Người thầy chỉ lạnh lùng thông báo: “Khu vực trường học cấm tự sát. Cậu sẽ phải bồi thường.”
Cách đó không xa, Trương Vũ chỉ liếc nhìn cảnh tượng rồi quay lại với màn hình điện thoại. Bên cạnh, Bạch Chân Chân cũng đang nghiêng đầu. Phần thưởng cho top 10 cuộc thi pháp lực: quyền sử dụng công pháp Vô Cực Vân Thủ. Tiền thưởng hai vạn tệ cũng vừa ting ting báo về tài khoản. Trương Vũ cười toe toét, vỗ vai Bạch Chân Chân: “A Chân, về trường ta mời nàng một bữa thịnh soạn.”
Tại căng tin trường Tung Dương, lời hứa được thực hiện. Thịt cá ê hề, cô nàng ăn như hổ đói, xương gà nhai kêu rôm rốp. Dù ăn ngon lành, Trương Vũ vẫn mang trong mình ký ức về vô vàn mỹ vị từ kiếp trước. Hắn nhìn cô bạn, mỉm cười. “A Chân, đợi sau này ta có tiền, ta sẽ mời nàng ăn những món ngon hơn bây giờ rất nhiều.” Bạch Chân Chân không hiểu, nhưng trong lòng vẫn dâng lên một cảm giác mong chờ ấm áp.
Đêm đó, Trương Vũ không về nhà ngay. Hắn tìm đến một khu nhà bỏ hoang quen thuộc. Nơi này yên tĩnh, là võ đài hoàn hảo cho hắn. Tâm niệm vừa động, pháp lực cuồn cuộn dâng lên, hóa thành từng đám mây trắng bao phủ đôi tay. Đây chính là Vô Tướng Vân Cương. Hắn bắt đầu luyện sáu chiêu thức của Vô Cực Vân Thủ. Một quyền tung ra, cương khí rít lên như búa tạ công thành. Hai tay chuyển động, cương khí lại mềm mại như mây, hóa giải mọi lực đạo. Cứ thế, cấp độ của hắn tăng lên, pháp lực tiêu hao nhanh chóng, nhưng sức mạnh lại tiến bộ vượt bậc. Đến rạng sáng, Vô Tướng Vân Cương đã lan từ bàn tay lên khắp hai cánh tay, không ngừng cuộn trào.
Sáng hôm sau, tin tức về thành tích của Trương Vũ đã lan khắp trường. Trong văn phòng Hội Học sinh, Lam Lĩnh đang nâng tạ. Đối diện hắn, Chu Triệt Trần mỉm cười nhìn tin nhắn trên điện thoại, một nụ cười đắc thắng. “Hạng tư sao? Thú vị thật. Sau kỳ thi tháng, Trương Vũ nhất định phải ký hợp đồng.” Giọng hắn nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa một sự ép buộc không thể chối từ.
Cùng lúc đó, Triệu Thiên Hành bước vào cổng trường, lòng nặng trĩu. Dòng chữ “Nhiệt liệt chúc mừng bạn học Trương Vũ đạt hạng 4” chạy trên màn hình lớn như một nhát dao cứa vào lòng tự trọng của cậu. Khoảng cách giữa họ đã quá lớn rồi. Thấy Trương Vũ cùng Bạch Chân Chân tiến lại gần, Triệu Thiên Hành vội cúi đầu, tim đập thình thịch. Cậu sợ hãi, sợ bị người bạn cũ phớt lờ. Nhưng rồi một giọng nói quen thuộc vang lên. “Lão Triệu! Đi ăn cơm thôi.” Triệu Thiên Hành ngẩng phắt lên, mọi lo âu tan biến. Tại căng tin, Trương Vũ tự tin nói với cô phục vụ: “Cô ơi, cháu là hạng tư cuộc thi pháp lực toàn thành phố, cho cháu thêm miếng thịt được không ạ?” Cậu đã thay đổi, nhưng tình bạn dường như vẫn còn đó.
Đêm khuya, tiếng gõ cửa vang lên. Trương Vũ mở cửa, một người đàn ông khí chất điềm tĩnh đứng đó. “Tiên sinh Trương, hàng của ngài.” Nhận lấy gói hàng, Trương Vũ đóng cửa lại. Cuộc thi pháp lực đã cho hắn thấy rõ khoảng cách giữa mình và những học bá trường danh tiếng. Hắn biết, để đối đầu với họ trong cuộc thi Võ Đạo sắp tới, chỉ Vô Cực Vân Thủ thôi là chưa đủ. Hắn cần phải mạnh hơn nữa, bằng mọi giá.
(Hết phần 25)