Trong phòng tập võ đạo ngột ngạt, Bạch Chân Chân nheo mắt. Đám học sinh lớp 2, dẫn đầu là gã khổng lồ Lam Lĩnh, đứng sừng sững như một bức tường người. Bọn họ toát ra khí thế áp đảo, thành quả của một năm tu tiên khổ luyện. Các học sinh lớp 1 lần lượt tiến vào, không ai dám ngẩng cao đầu. Triệu Thiên Hành, dù thân hình hộ pháp, cũng chỉ như đứa trẻ khi đứng trước Lam Lĩnh. Cậu ta khúm núm cúi chào: “Chào các tiền bối!” Đó là luật lệ bất thành văn ở trường Tùng Dương – kẻ yếu phải phục tùng kẻ mạnh.
Thầy Lôi Quân tuyên bố đây là buổi "giao lưu", rồi gọi đích danh Bạch Chân Chân lên sàn đấu với Lam Lĩnh. Bạch Chân Chân hiểu rõ, đây không phải giao lưu, mà là một màn dằn mặt. Không một lời thừa thãi, cô lao lên, tung một cú đá hiểm hóc nhắm thẳng vào đan điền của đối thủ. Nhưng cú đá của cô tựa như va vào thép nguội. Lam Lĩnh không hề nao núng, bàn tay tựa gọng kìm sắt của hắn đã siết chặt lấy mắt cá chân cô. Hắn cười nhạt, rồi dùng một lực khủng khiếp, quăng cô bay vút về phía bức tường. Ngay khoảnh khắc va chạm, thầy Lôi Quân đã kịp lao tới đỡ, nhưng cả hai vẫn phá thủng bức tường bay ra ngoài. Quay trở lại, thầy Lôi Quân mặt mày sa sầm. “Ra tay nặng quá rồi đấy?” Lam Lĩnh chỉ cười ôn hòa, ánh mắt đầy vẻ khiêu khích.
“Này, cậu đang bắt nạt thực tập sinh của tôi đấy à?” Một giọng nói vang lên từ cửa. Trương Vũ bước vào, tay phải lướt nhanh trên cuốn bùa đen trắng. Ngay lập tức, vô số điểm sáng vàng rực hóa thành những bàn tay khổng lồ, ghì chặt lấy Lam Lĩnh từ mọi phía. Lam Lĩnh gầm lên một tiếng giận dữ, cơ bắp cuồn cuộn, kiên cường chống cự lại sức mạnh của bùa chú. Trương Vũ chậm rãi tiến tới, giơ ra cuốn lộc thư có dấu hiệu của Tuần Tra Bộ. “Tuần Tra Bộ hành sự. Ngươi muốn kháng lệnh?” Ánh mắt Lam Lĩnh sững lại. Hắn gầm lên lần cuối, phá tan những bàn tay vàng, nhưng không dám tiếp tục manh động.
Đột nhiên, không khí trong phòng tập lạnh buốt. Sương giá lan tỏa từ ngưỡng cửa, nơi Chu Triệt Trần, phó hội trưởng Hội học sinh, đang từ tốn bước vào. Toàn bộ học sinh, kể cả những kẻ kiêu ngạo nhất của lớp 2, đều đồng loạt cúi đầu. Khí lạnh tập trung quanh Chu Triệt Trần, ánh mắt hắn sắc như dao, khóa chặt lấy Trương Vũ. Chỉ có Trương Vũ vẫn đứng thẳng, cầm chắc cuốn lộc thư, đối mặt với vị vua không ngai của trường học.
Ngay khi Chu Triệt Trần định ra tay, một làn gió ấm áp bất ngờ thổi tới, xua tan mọi giá lạnh. Một cô gái mặc đồng phục trường Bạch Long bước vào, theo sau là một người đàn ông khác. Cô gái, Trương Phiên Phiên, không nói nhiều lời. Ngón tay thon dài của cô khẽ lướt trên lộc thư, kích hoạt một tấm Uy Áp Phù. Lập tức, hai dòng chữ vàng hiện ra trên đầu cô. Dòng đầu tiên: 【Tổng điểm thi tháng lớp 12: 699 điểm】. Dòng thứ hai là một con số không ngừng nhảy múa: 2,500,000,000. Hai phẩy năm tỷ! Uy áp vô hình từ điểm số và tài sản khổng lồ đè nặng lên tất cả mọi người. Hà Đại Hữu, con trai hiệu trưởng, run rẩy thử dùng Thiên Nhãn Phù để xem xét, nhưng chỉ nhận lại năm chữ lạnh lùng: 【Ngươi không xứng biết】.
Khí lạnh trong tay Chu Triệt Trần tan biến. Hắn cúi đầu, giọng đầy khách khí: “Trương học tỷ, là tôi đã hiểu lầm.” Trương Phiên Phiên chỉ gật đầu hài lòng. Khi sự im lặng bao trùm, người đàn ông đi cùng cô bật cười. Đó là Sở Thừa Tuyên, hội trưởng thực sự của Hội học sinh. Anh ta cất giọng thản nhiên: “Phiên Phiên chỉ đùa thôi, Chu học đệ không cần để tâm.”
(Hết phần 29)