Trong phòng trà tĩnh lặng, một tiếng “rầm” vang lên. Bạch Chân Chân đột ngột quỳ gối, trang nghiêm nói: “Chị Phi Phi, Chân Chân xin bái chị làm nghĩa mẫu!” Trương Vũ còn đang ngơ ngác thì Trương Phi Phi đã nhàn nhạt phá vỡ ảo mộng: “Số dư tài khoản ngân hàng là giả.” Cô búng tay, con số hai tỉ rưỡi trên không trung biến thành hai trăm năm mươi ngàn. “Đây là phù chú ta tự cải biến, để đối phó với kẻ giàu, phải dùng chính thứ chúng sùng bái nhất để chấn động chúng.” Trương Vũ kinh ngạc nhìn người chị đang thao thao bất tuyệt về sự lợi hại của bùa chú, trên đầu cô như hiện lên ba chữ “phù chú giỏi”.
Cùng lúc đó, trong văn phòng Hội học sinh, Chu Triệt Trần đập bàn giận dữ, sát khí ngùn ngụt. “Hội trưởng, anh cứ để con tiện nhân đó lộng hành sao?” Nhưng đáp lại hắn chỉ là sự thờ ơ của Sở Thừa Tuyên, người vẫn đang mải mê ôn bài. Chu Triệt Trần nghiến răng, quyết định nén giận chờ thời cơ trả thù.
Trương Phi Phi không quan tâm đến kẻ địch, ánh mắt cô quét qua hai đứa em, nhìn thấu tiềm năng ẩn giấu của chúng. Bằng vài nét vẽ ma thuật, cô thi triển một đạo phù chú, che đi mọi thông tin đặc biệt, bảo vệ chúng khỏi những cặp mắt dòm ngó.
Trên đường về, Bạch Chân Chân nũng nịu đòi mượn Bùa Lục của Trương Vũ. “Trương Vũ ca ca~ cho người ta chơi một chút đi mà.” Trương Vũ còn đang rùng mình che mắt, Bạch Chân Chân đã nhanh như chớp giật lấy Bùa Lục. Cùng lúc đó, ở một góc khác của thành phố, một bóng người đang lao đi như gió. Chu Thiên Dực, ẩn mình dưới lốt người giao hàng siêu tốc, vừa nhận được lệnh xử lý Trương Vũ ngay trong đêm nay.
Về đến nhà, Trương Vũ hoàn toàn không hay biết nguy hiểm đang cận kề. Cậu háo hức đặt lòng bàn tay lên Bùa Lục. Một vầng sáng vàng rực rỡ lóe lên, và trước mắt cậu hiện ra một thế giới hoàn toàn khác. Bên trong Thần Điện nguy nga, một vị Đại Thần uy nghiêm tỏa ra khí tức từ bi, dường như đang nhìn thấu mọi khổ đau của nhân thế, chờ đợi sự kết nối từ tín đồ của mình.
(Hết phần 30)