Tiếng thông báo khô khốc vang lên từ chiếc điện thoại. “Thanh toán 1000 tệ.” Trương Vũ điếng người. Chỉ một cái nhấn “khấu bái” ảo, và một ngàn tệ thật đã không cánh mà bay. Hệ thống tu luyện này hóa ra lại là một cái máy hút tiền không đáy, với những gói cúng dường, thắp hương, lập bài vị có giá trên trời.
Chua xót, Trương Vũ gạt đi những suy nghĩ về tiền bạc. Muốn mạnh lên, không thể chỉ dựa vào Lục Thư. Anh tìm đến tòa nhà bỏ hoang, bắt đầu điên cuồng luyện tập Thiên Võ Luyện Tâm Quyết. Toàn thân anh nóng rực, nhiệt huyết sôi trào, ý chí chiến đấu với trời đất thôi thúc anh không ngừng nghỉ. Thế nhưng, anh không hề hay biết, trong bóng tối của cầu thang, một đôi mắt sắc lạnh đang dõi theo từng cử động của mình.
Sau hơn hai tiếng, nhận thấy Trương Vũ đã thấm mệt, bóng đen lao ra như một cơn lốc. Một cú đá hiểm hóc nhắm thẳng vào lưng Trương Vũ. Nhưng ngay khoảnh khắc cú đá sắp chạm mục tiêu, một luồng cương khí trắng xóa như sương mù đột ngột phụt ra từ lưng Trương Vũ. Cú đá của kẻ tấn công như đâm vào bông gòn, trước khi một luồng phản lực kinh hoàng đánh dội lại, hất văng hắn bay ngược về phía sau.
Chưa kịp định thần, kẻ tấn công đã thấy một bóng người mang theo sát khí ngút trời lao đến. Đó là Trương Vũ, nhưng là một Trương Vũ hoàn toàn khác, đôi mắt rực cháy ý chí chiến đấu thuần túy của Thiên Võ Luyện Tâm Quyết. Anh vung chưởng, Vô Tướng Vân Cương cấp 10 cuồn cuộn tuôn ra. Kẻ tấn công hoảng hốt tung toàn lực đón đỡ. Một tiếng nổ vang lên. Luồng cương khí của Trương Vũ như một chiếc xe tải khổng lồ, nghiền nát sự kháng cự của đối phương, hất tung hắn đập mạnh vào bức tường xi măng.
Trương Vũ lạnh lùng bước tới, giật phăng chiếc mặt nạ của kẻ bại trận. Anh sững sờ. "Chu Thiên Dực?" Bị trọng thương, Chu Thiên Dực hoảng loạn tiết lộ những bí mật động trời về ngôi trường, về việc hắn phục tùng một Tà Thần. Hắn lắp bắp: "Ta... sau lưng ta cũng có một Tà Thần, vị tồn tại đó... rất hứng thú với ngươi..." Đột nhiên, cơ thể hắn nóng rực lên. Những đốm lửa li ti xuất hiện rồi bùng lên dữ dội. "Không! Ta không định nói ra..." Tiếng hét của hắn chìm trong ngọn lửa, biến hắn thành tro bụi chỉ trong nháy mắt.
Nhìn đống tro tàn, Trương Vũ chợt bật cười. Nên đánh thì đánh, nên lùi thì lùi, đạo lý đơn giản như vậy mà anh cứ mãi mâu thuẫn. Khoảnh khắc ấy, tâm cảnh của anh được đả thông. Thế nhưng, sự giác ngộ không xua tan được cảm giác lạnh lẽo đang bao trùm. Ngày hôm sau, ở trường, không một ai dám lại gần anh. Những lời chào hỏi, những câu hỏi bài đều biến mất. Họ sợ bị Hội Học Sinh liên lụy. Anh ngồi đó, một mình giữa căng tin ồn ào, như một hòn đảo cô độc. Cuộc chiến thực sự, dường như bây giờ mới bắt đầu.
(Hết phần 31)