Trong sân luyện công, Lôi Quân, người thầy võ đạo với tấm lưng trần vạm vỡ, dõng dạc ra lệnh: “Để tiết kiệm thời gian, từ hôm nay, hai em cùng lên một lượt.” Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng, báo hiệu một cuộc đấu không cân sức sắp bắt đầu.
Cuộc chiến của Trương Vũ không chỉ diễn ra trên sân tập. Mới hôm qua, cả trường Tung Dương đã dậy sóng vì cậu. Tại nhà ăn ồn ào, Triệu Thiên Hành do dự cầm khay đồ ăn, lòng rối bời. Cậu sợ hãi những lời đàm tiếu, sợ bị liên lụy khi lại gần Trương Vũ, kẻ bị coi là “phản đồ” vì được trường đối thủ Bạch Long che chở. Ánh mắt cậu hướng về phía xa, nơi Trương Vũ, Bạch Chân Chân và Tiền Thâm đang vui vẻ trò chuyện, một góc nhỏ ấm áp giữa cơn bão tẩy chay. Nỗi ghen tị và khao khát được dũng cảm như họ dâng lên trong lòng Thiên Hành. Chính lúc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên: “Lão Triệu! Bên này!” Trong một khoảnh khắc, Triệu Thiên Hành gạt bỏ mọi do dự, cắn răng bước tới, cảm thấy mình thật ngầu, dù chỉ là trong phút chốc.
Ngồi cùng bàn, Tiền Thâm đang thấp thỏm chờ tin tức. Cậu nhờ Trương Vũ kết nối với Trương Phiên Phiên, nữ thần học bá của trường Bạch Long. Nhưng câu trả lời của cô gái ấy như một gáo nước lạnh: “Điểm 626, thấp quá, không kết bạn.” Tiền Thâm cúi đầu, gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ và thất vọng. Nhưng rồi, nỗi buồn nhanh chóng biến thành một ngọn lửa quyết tâm. Cậu ngẩng phắt đầu, ánh mắt rực sáng: “Hãy nói với cô ấy, mình nhất định sẽ nâng cao điểm số!”
Trong khi đó, tại một lớp học khác, Bạch Chân Chân đang âm thầm luyện tập khống chế pháp lực thì nhận được tin nhắn từ Mặc Thiên Dật, một người bạn trong nhóm học sinh nghèo. Cậu ta hỏi thẳng liệu cô và Trương Vũ có phải đã “bán mình” cho giới nhà giàu không. Sau một thoáng suy nghĩ, Chân Chân quyết định nói dối, khẳng định rằng họ đã từ bỏ cuộc đua Top 10. Đây là cách tốt nhất để bảo vệ kế hoạch thực sự của họ và giữ an toàn cho cả hai bên.
Ở một nơi xa xôi trong Linh Giới, Mặc Thiên Dật đọc tin nhắn của Chân Chân trong một căn phòng trống trải, lạnh lẽo. Anh thở dài tiếc nuối, rồi lập tức quay lại với công việc cực nhọc của mình. Hơn mười bản sao của anh đang làm việc không ngừng nghỉ như những cỗ máy. Sau mười tám giờ lao động, anh nhận được khoản lương ít ỏi và không ngần ngại chuyển hết cho một người được gọi là “Đại ca”. Đó là tất cả hy vọng của anh và những người cùng cảnh ngộ.
Quay trở lại sân luyện công, Trương Vũ và Bạch Chân Chân đã đến gặp thầy Lôi. Thầy dặn dò họ mua bảo hiểm thi đấu, một lời nhắc nhở về sự khốc liệt của cuộc thi võ đạo, nơi những đối thủ đến từ các trường danh tiếng vượt trội về mọi mặt. Để họ làm quen với áp lực, Lôi Quân giải phóng khí thế hùng hồn, dùng sức mạnh tương đương những đối thủ đó để giao đấu. Trương Vũ và Bạch Chân Chân đồng loạt tấn công, nhưng kinh nghiệm và sức mạnh của Lôi Quân là một bức tường không thể xuyên thủng. Chỉ sau vài chiêu, cả hai bị đánh bay ra ngoài, thở hổn hển trên mặt đất. Lôi Quân nghiêm nghị giải thích rằng con đường tu luyện còn gian nan hơn nhiều, ngay cả việc đột phá cảnh giới Trúc Cơ cũng bị kiểm soát gắt gao bởi các quy định và chứng chỉ.
Nhiều ngày sau, trong một căn nhà bỏ hoang dưới ánh trăng, Trương Vũ miệt mài tu luyện. Cuối cùng, một luồng năng lượng mạnh mẽ bùng nổ từ cơ thể cậu. Cậu đã luyện thành công Thiên Võ Luyện Tâm Quyết đến tầng thứ 10. Ngay khoảnh khắc đó, thế giới trong mắt Trương Vũ dường như chậm lại, mọi chuyển động trở nên rõ ràng đến từng chi tiết. Ý chí chiến đấu và sự bình tĩnh hòa làm một, cậu biết rằng, dù thử thách có lớn đến đâu, cậu đã có thêm một vũ khí sắc bén để đối mặt với chúng.
(Hết phần 32)