Để nắm chắc phần thắng trong cuộc thi võ đạo sắp tới, Trương Vũ biết chỉ “Thiên Võ Luyện Tâm Quyết” là chưa đủ. Hắn lại mở ứng dụng mua sắm, ánh mắt dán chặt vào một môn công pháp phòng thủ phản công tên là “Bất Diệt Ấn Pháp”. Dù giá sau khi giảm còn tới ba vạn, gần như toàn bộ tài sản của hắn, nhưng hiệu quả của nó quá hấp dẫn: dẫn dắt và phản lại pháp lực của đối thủ, hoàn hảo để bù đắp điểm yếu của hắn. Nghĩ đến giải thưởng năm vạn cho nhà vô địch, Trương Vũ nghiến răng, một hơi chi sạch số tiền trong tài khoản.
Bí kíp điện tử vừa tới, hắn lập tức lao vào khổ luyện. Nhờ Vũ Thư hỗ trợ, chỉ chưa đầy một phút, Trương Vũ đã đột phá thành công cấp 1. Hai ngày sau, trên sân tập, Lôi Quân không khỏi kinh ngạc trước sự tiến bộ của hai học trò. Một quyền của anh tung ra liền bị luồng cương khí trắng xóa của Trương Vũ hóa giải gần hết. “Thằng nhóc này, phòng thủ càng lúc càng kín kẽ,” Lôi Quân thầm nghĩ, rồi xoay người chặn đứng một kiếm chỉ sắc bén như điện của Bạch Chân Chân. Cô gái này quả là một thiên tài, nhưng lối đánh quá mức liều lĩnh. Anh gầm lên, một luồng pháp lực chấn động cuồn cuộn tỏa ra, hất văng cả hai. "Được rồi, buổi học hôm nay kết thúc. Nhớ kỹ, an toàn là trên hết."
Đêm đó, Trương Vũ cuối cùng cũng luyện thành “Bất Diệt Ấn Pháp” đến cấp 10. Hắn cảm nhận kinh mạch toàn thân trở nên bền bỉ lạ thường, có thể trực tiếp chuyển hóa pháp lực của đối thủ để bổ sung cho chính mình. Càng đánh càng mạnh, đó chính là át chủ bài mới của hắn.
Không giờ đêm, tại cổng trường cấp ba Bạch Long. Trương Vũ và Bạch Chân Chân nhìn nhau, bụng đói cồn cào. Tiền bạc đã dốc hết vào tu luyện và thuốc men. Đúng lúc ấy, Triệu Thiên Hành xuất hiện. Cả hai liền lao tới như hai con zombie đói khát. Nhưng “cứu tinh” chỉ moi ra được mười tệ. Bạch Chân Chân tuyệt vọng nhìn cửa hàng tiện lợi gần đó: “Vũ Tử, hay chúng ta đi cướp đi.”
Ngay khi họ đang tính kế, một bóng người quen thuộc xuất hiện. “Lão Tiền!” Cả hai mừng như bắt được vàng. Tiền Thâm, người bạn giàu có của họ, đang thành kính giơ điện thoại chụp lại tấm biển hiệu của trường Bạch Long. Sau khi được Tiền Thâm bao một bữa no nê, cả nhóm bốn người hào hứng tiến về phía cổng trường. Nhưng họ lập tức bị chặn lại bởi một màn hình điện tử với những quy định ngặt nghèo: chỉ học sinh trên 660 điểm mới được vào miễn phí, còn lại phải mua vé 500 tệ. May thay, Lôi Quân đến kịp lúc với vé mời dành cho thí sinh, cứu Trương Vũ và Bạch Chân Chân một bàn thua trông thấy, chỉ còn lại Triệu Thiên Hành lúng túng đứng ngoài gọi điện cho mẹ xin tiền.
Vừa bước vào trong, cả nhóm đã choáng ngợp. Không khí ở đây có mùi thơm ngọt đặc biệt, chứa chất kích thích trí não. Hành lang được phân chia rõ rệt: đường ở giữa cho học sinh trên 660 điểm, hai bên lề cho những người còn lại. Xuống đến sân thi đấu dưới tầng hầm, sự phân biệt đối xử càng lộ rõ. Khu nghỉ ngơi của ba trường danh tiếng là phòng chờ VIP với sofa và đồ ăn nhẹ, trong khi trường Tùng Dương của họ và các trường khác chỉ có vài hàng ghế đẩu rẻ tiền. Trương Vũ chỉ biết bật cười cay đắng.
Đúng lúc đó, tiếng loa thông báo vang lên, công bố quy tắc của vòng đấu đầu tiên. Để xếp hạng hạt giống, các thí sinh sẽ lần lượt giao đấu với một đối thủ đặc biệt. Cả sân vận động nín lặng. Cùng với tiếng bước chân “bùm bùm” nặng nề, một bóng người vàng rực cao hơn hai mét, vạm vỡ như một ngọn núi nhỏ, chậm rãi bước vào võ đài. Trọng tài cất cao giọng: “Nội dung của trận đấu tính điểm, chính là các vị lần lượt giao đấu với Lực Sĩ Khăn Vàng.”
(Hết phần 33)