Trên khán đài ồn ào, Trương Vũ nheo mắt nhìn đối thủ của Bạch Chân Chân. Đó là một yêu tộc thân người đầu hổ, Hổ Vân Đào. Móng vuốt của hắn ta sắc như dao, toát ra ánh sáng lạnh lẽo, một thứ vũ khí tự nhiên đầy chết chóc. Trương Vũ không khỏi lo lắng, nhớ lại lúc hai người chật vật tìm nhà vệ sinh tạm bợ, phải vay tiền Tiền Thâm chỉ để trả phí. Một cô gái đến tiền đi vệ sinh cũng không có, lấy đâu ra sức mạnh để đối đầu với một con quái vật như vậy?
Dưới sàn đấu, Hổ Vân Đào đứng ngạo nghễ. Trong huyết quản hắn chảy dòng máu rồng cao quý, một niềm kiêu hãnh ăn sâu vào xương tủy, khiến hắn coi thường mọi phàm nhân. Hắn là kẻ sống sót sau những cuộc thanh lọc tàn khốc, là đứa con được “Cha Đại Nhân” công nhận, và hắn đến đây để chiến thắng. Tiếng chuông vừa vang lên, Hổ Vân Đào đã gầm lên một tiếng, lao tới như một cơn bão táp. Hắn tự tin sẽ xé nát cô gái mỏng manh này trong chớp mắt.
Nhưng đột nhiên, Hổ Vân Đào khựng lại. Một luồng linh khí vô hình nhưng mãnh liệt từ khắp nơi bắt đầu hội tụ về phía Bạch Chân Chân, ngưng tụ trên đầu ngón tay cô thành một điểm sáng mờ ảo. Hắn sững sờ: “Linh Căn Chiến Đấu?” Trên khán đài, Tiền Thâm và Triệu Thiên Hành cũng kinh ngạc, cho rằng A Chân đã dốc hết tiền bạc để thuê một Linh Căn đắt đỏ.
Chỉ Bạch Chân Chân biết, đây không phải là thứ đi thuê. Đây là bí mật, là gánh nặng cô đã mang suốt mười năm. Từng lời dặn của mẹ vang vọng trong đầu, “A Chân, phải nhẫn nhịn, đừng để ai phát hiện con có linh căn!” Mười năm nín thở, mười năm che giấu, cho đến khi linh căn ấy không còn bị đè nén mà hòa vào làm một với cô, biến cô thành một bóng ma, một sự tồn tại bị người đời lãng quên.
Khi Hổ Vân Đào tấn công lần nữa, Bạch Chân Chân đột ngột biến mất. Hắn điên cuồng tìm kiếm trong hoảng loạn, nhưng không một dấu vết. Ngay khi hắn còn đang ngơ ngác, cô bất ngờ xuất hiện ngay trước mặt, một ngón tay đã điểm nhẹ vào đan điền của hắn. Mọi thứ diễn ra hoàn hảo đến mức như thể Hổ Vân Đào tự mình lao vào cú ngáng chân của cô. Hắn ngã văng khỏi sàn đấu, gầm lên trong uất hận. Bạch Chân Chân thắng, nhưng cô thất vọng nhận ra, chẳng mấy ai chú ý đến chiến công của mình. Vài học sinh chỉ lẩm bẩm về một chiến thuật “yếu thắng mạnh” đầy mưu mẹo, không hề nhận ra sức mạnh thực sự của cô. Chỉ có Triệu Thiên Hành trên khán đài là giơ ngón cái tán thưởng, mang lại cho cô một chút ấm áp.
Ngay sau đó, đến lượt Trương Vũ lên sàn. Đối thủ của anh là Sở Thu Hà, bạn học cũ của Hà Đại Hữu, khiến cậu ta rơi vào tình thế khó xử. Sở Thu Hà đã dùng thuốc, dược lực mạnh mẽ lan tỏa khắp cơ thể, khiến cơ bắp cuồn cuộn và trái tim đập như trống trận. “Tao sẽ dùng sức mạnh tuyệt đối để nghiền nát mày!” Hắn gầm lên, tung ra Cú Đấm Xung Phong Xe Tải, một đòn tấn công mang khí thế cuồng bạo như một chiếc xe tải hạng nặng đang lao tới.
Nhưng đối mặt với sức mạnh khủng khiếp ấy, Trương Vũ chỉ bình tĩnh giơ một tay, vận Vô Tướng Vân Cương. Cương khí màu trắng mềm mại như mây, nhưng lại dẻo dai vô cùng. Nắm đấm của Sở Thu Hà lún vào đó như đấm vào một quả bóng da trơn tuột, toàn bộ lực đạo bị dẫn đi chệch hướng. Sở Thu Hà điên cuồng tấn công, nhưng mọi cú đấm của hắn đều bị hóa giải một cách nhẹ nhàng. Trương Vũ như một chiếc lá uyển chuyển trong gió bão, né tránh và phản công chính xác, từng đòn đánh thẳng vào nội tạng, phá vỡ sự phòng thủ từ bên trong. Cuối cùng, trong sự kinh hoàng và tuyệt vọng, Sở Thu Hà, kẻ tự tin vào sức mạnh tuyệt đối, đã gục ngã mềm nhũn.
Trương Vũ đứng đó, bình thản chiến thắng. Hai trận đấu, hai chiến thắng gây chấn động theo những cách rất riêng. Học sinh của Tung Dương dường như đang lặng lẽ viết lại luật chơi của cuộc thi võ đạo này.
(Hết phần 35)