Âm vang trên lôi đài cuối cùng cũng tắt. Trương Vũ đã chiến thắng. Dưới đài, Sở Thu Hà, át chủ bài của Trung học Bạch Long, được nhân viên y tế khiêng đi trên một chiếc cáng. Hắn nằm đó, mắt nhắm nghiền, nhưng tâm trí lại tỉnh táo hơn bao giờ hết. Hắn không chỉ giả vờ ngất để tránh bẽ mặt, mà trong lòng còn đang điên cuồng gào thét. “Trương Vũ… Cậu nhất định phải thắng nữa! Thắng thật nhiều vào!” Chỉ cần Trương Vũ càng tiến sâu, thất bại của hắn sẽ càng bớt nhục nhã.
Cùng lúc đó, các lôi đài khác cũng quyết định xong thắng bại, xác định top 8 của giải đấu. Tống Hải Long của Bạch Long gầm lên một tiếng, tóm lấy đối thủ và ném văng lên trần nhà cao hơn mười mét trong sự kinh ngạc của toàn trường. Ở một góc khác, Nhạc Mộc Lam của Tử Vân lại lạnh lùng và thanh thoát. Nàng khẽ điểm ngón tay, những luồng kiếm khí màu xanh băng sắc lẻm bay ra, khiến đối thủ gục ngã vì mất máu mà không thể lại gần nàng trong vòng ba mét.
Vòng tứ kết bắt đầu. Trương Vũ bước lên đài, đối mặt với Luyện Thiên Cực của trường Tử Vân. Đối thủ của cậu không vội, hắn bình tĩnh lấy ra một loạt thuốc tăng lực, thậm chí còn vừa tiêm vào bắp tay vừa quay một đoạn phim quảng cáo. “Thuốc này hiệu quả lắm,” Luyện Thiên Cực nói với chiếc điện thoại, “giúp giải phóng tiềm năng, ức chế cơn đau.” Trương Vũ chỉ biết câm nín, nhìn cơ bắp đối thủ cuồn cuộn nổi lên.
“Bắt đầu!” Tiếng trọng tài vừa dứt, hai người đã lao vào nhau như hai tia chớp. Mỗi cú đấm của Luyện Thiên Cực đều chứa đựng một luồng kình lực bùng nổ, gọi là Bạo Liệt Quyền Kình, có thể phá tan cương khí phòng ngự thông thường. Nhưng hắn kinh ngạc nhận ra, Trương Vũ không những đỡ được, mà còn khéo léo dẫn dắt chính luồng kình lực của hắn để chống lại hắn.
Áp lực từ nhà quảng cáo thúc giục, Luyện Thiên Cực không thể kéo dài. Hắn gầm lên, kích hoạt Chiến Đấu Linh Căn thuê sẵn. Linh khí trong không khí cuồn cuộn hội tụ về đôi tay hắn. “Bạo Liệt Ba Động Quyền!” Hắn tung ra một cú đấm từ xa, tạo nên một làn sóng xung kích kinh hoàng ập về phía Trương Vũ. Sóng khí nuốt chửng lấy cậu. Nhưng chỉ một giây sau, một bóng người đầy máu xé toạc làn sóng đó lao tới.
Cả hai lao vào một cuộc chiến đổi mạng, không hề né tránh. Máu tươi từ người Trương Vũ văng tung tóe, nhưng cậu vẫn như một con mãnh hổ không biết mệt. Ngược lại, Luyện Thiên Cực, người tưởng chừng chiếm ưu thế, lại bắt đầu cảm thấy nội tạng chấn động. Hắn không biết rằng, dù Trương Vũ trông thảm hại, nhưng đó chỉ là vết thương ngoài da. Một lớp cương khí ẩn đã bảo vệ mọi yếu huyệt của cậu. Bất ngờ, Luyện Thiên Cực phun ra một ngụm máu lớn, cơ thể run rẩy.
Bị dồn vào đường cùng, Luyện Thiên Cực hét lên một tiếng cuối cùng. Hắn dồn toàn bộ pháp lực và linh cơ vào cánh tay phải, khiến nó phình to một cách dị dạng, sẵn sàng cho một đòn tự hủy. Cú đấm mạnh nhất mang theo màn sương máu lao thẳng về phía Trương Vũ. Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Khi bụi tan, Luyện Thiên Cực kiệt sức ngã gục. Còn Trương Vũ, dù toàn thân nhuốm máu, vẫn đứng vững vàng sau cú đấm hủy diệt đó.
Khi đội cứu thương lao lên, Trương Vũ vội vã hỏi: “Bác sĩ, khoan đã! Ông xem vết thương này của tôi chữa hết bao nhiêu tiền?” Cậu thắng trên lôi đài, nhưng không thể thua vì phá sản. Trận đấu tiếp theo, cậu sẽ phải đối mặt với Tống Hải Long, con quái vật đã ném người lên trần nhà.
(Hết phần 36)