Giữa lớp học Ngữ văn yên tĩnh một cách kỳ lạ, không khí lại sục sôi một cách vô hình. Trên bục giảng, cô giáo đang thao thao bất tuyệt, nhưng bên dưới, các học sinh lại đang vung quyền, thiền định, hay thậm chí thực chiến. Cô chỉ biết thầm thở dài, miễn sao không ai làm phiền mình là được.
Bất chợt, tiếng chuông điện thoại của Trương Vũ vang lên. Cậu vừa nhận được tin nhắn báo tiền thưởng cuộc thi Võ đạo đã về tài khoản. Năm vạn tệ, nghe thì nhiều, nhưng sau khi trừ các khoản nợ nần và chi phí sắp tới, Trương Vũ lại thấy phiền muộn. Cùng lúc đó, ở một góc khác, Bạch Chân Chân cũng nhận được tin nhắn. Không chỉ là tiền thưởng, mà còn là một tin nhắn từ Trương Phi Phi, người đã nhìn thấu bí mật lớn nhất của cô. “Từ nay cứ thuê Linh Căn hàng ngày đi, cứ nói là chị đầu tư để em thuê.” Trái tim Bạch Chân Chân đập thình thịch. Hoảng sợ, rồi đến bình tĩnh, và cuối cùng là một luồng quyết tâm bùng cháy. Cô có thể quang minh chính đại sử dụng Linh Căn của mình rồi!
Trong tiết thể dục, Trương Vũ không tham gia rèn luyện thể chất điên cuồng cùng mọi người, mà tìm một góc yên tĩnh để nghiên cứu “Bối Long Phiên Nhạc Thủ”. Cùng lúc, thầy Vương Hải gọi mấy học sinh khác sang một bên. Ngay sau đó, thầy gọi Trương Vũ và Bạch Chân Chân lại. “Đơn đăng ký của hai em lại bị từ chối rồi,” thầy Vương Hải tiếc nuối. “Hội học sinh gây khó dễ.” Thầy nói thêm, nếu trong một tháng, thành tích của họ có thể lọt vào top 5 toàn khối, họ vẫn có cơ hội. Lời nói đó không dập tắt được ngọn lửa trong mắt hai người, mà ngược lại, chỉ khiến nó bùng cháy dữ dội hơn.
Trốn tiết Toán, Trương Vũ tìm đến một khu vườn nhỏ để chuyên tâm luyện tập. Từng chiêu từng thức được thi triển, và rồi, một cảm giác giác ngộ tuôn trào. Cậu đột nhiên nhận ra mình có thể cảm nhận và phá vỡ trọng tâm của đối thủ một cách chính xác. Không chỉ vậy, cậu mơ hồ cảm nhận được một sự liên kết, một khả năng hợp nhất giữa môn võ này và Vô Cực Vân Thủ của mình.
Giờ ăn tối, trong căng tin, Bạch Chân Chân đanh mặt nhìn những quầy hàng mới. “Tuyệt đối không được mua thức ăn tổng hợp,” cô tuyên bố. Nhưng ngay lúc đó, Trương Vũ lại bưng một đĩa lớn toàn đồ sền sệt đến ngồi xuống. “Miễn phí mà!” cậu thản nhiên nói. Bán tín bán nghi, Bạch Chân Chân cũng đi lấy một phần. Và rồi, cô hoàn toàn sững sờ. Hương vị, mùi thơm, thậm chí cả cảm giác khi nhai cũng giống đến bảy tám phần đồ ăn thật.
Trên chuyến tàu điện ngầm trở về, hai người ngồi cạnh nhau, không khí căng thẳng ban ngày tan biến, chỉ còn lại sự thư thái hiếm hoi. Họ nói về công việc làm bạn tập cho Tống Hải Long, về khoản thu nhập hậu hĩnh sắp tới. “Ngược lại là A Chân cậu có ổn không đó?” Trương Vũ trêu chọc. Bạch Chân Chân hừ một tiếng, tự tin nói: “Tốc độ tiến bộ của tôi sau này… Cậu có thể sẽ phải giật mình đó Vũ Tử!” Hai người đến trường Trung học Bạch Long, đi thẳng đến phòng tập đã hẹn. Mở cửa ra, Tống Hải Long đã ở đó, ánh mắt sáng rực. Hắn nhìn Trương Vũ, chỉ xuống đất và nói một câu ngắn gọn: “Nằm xuống đi!”
(Hết phần 41)