Không khí trong phòng tập cao cấp của Trung học Bạch Long ngập tràn mùi bạc hà thanh mát, một loại thuốc tăng trí lực giúp tinh thần hưng phấn. Tống Hải Long, thiếu gia của ngôi trường danh giá, chỉ vào vòi nước bên cạnh, giọng đầy tự hào: “Trong đó là nước tăng lực, thiếu thể lực cứ uống thẳng.”
Nụ cười trên mặt anh ta tắt lịm khi nói về buổi huấn luyện. Quy tắc thật khắc nghiệt: anh ta chỉ thắng nếu khống chế được Trương Vũ. Nếu trận đấu kéo dài đến khi Trương Vũ kiệt sức, Tống Hải Long vẫn tính là mình thua. Anh ta muốn một chiến thắng tuyệt đối trước một Trương Vũ ở trạng thái đỉnh cao. Về phần Bạch Chân Chân, cô có thể đứng ngoài phân tích hoặc trực tiếp giao đấu.
Ngay lập tức, hai người lao vào nhau, bắt đầu một cuộc vật lộn kịch liệt trên mặt đất. Tay của cả hai liên tục va chạm, tìm cách khóa chặt đối phương. Nhưng Tống Hải Long nhanh chóng rơi vào thế hạ phong. Anh ta kinh ngạc nhận ra, chỉ sau một ngày, kỹ thuật của Trương Vũ đã tiến bộ vượt bậc, mọi chiêu thức của anh ta dường như đều bị nhìn thấu. Đứng bên cạnh, Bạch Chân Chân tập trung quan sát, đôi mắt sắc sảo phân tích từng động tác, khiến Tống Hải Long cũng phải thầm nể phục. Cuộc đấu kết thúc khi Trương Vũ bắt đầu xuống sức. Dù được tuyên bố thắng, Trương Vũ biết rõ nếu đây là thực chiến, người thua chính là mình. Anh tò mò uống thử nước tăng lực, và lập tức cảm nhận một luồng năng lượng nóng rực lan tỏa, thể lực hồi phục nhanh chóng. Quyết tâm phải trở nên mạnh hơn nữa nhen nhóm trong lòng anh. Rời khỏi trường, Bạch Chân Chân vội vã kéo Trương Vũ chạy đến ga tàu, vừa chạy vừa than thở vì không nỡ trả 10 tệ để đi vệ sinh ở Trung học Bạch Long.
Cùng lúc đó, ở một nơi khác, Nhạc Mộ Lam đang nhìn chằm chằm vào bài đăng của Trương Vũ trên mạng xã hội. Dòng chữ "đến chỉ đạo cho Tống Hải Long" khiến cô bàng hoàng. Cô, một người luôn ghê tởm người nghèo, giờ đây lại bị ám ảnh bởi Trương Vũ. Để vượt qua nỗi ghê tởm tâm lý này, cô hạ quyết tâm sẽ bắt đầu bằng việc nhìn ảnh của anh mỗi ngày.
Trên đường về, với 5000 tệ tiền công, Trương Vũ mua ngay một bộ đồ tập tạ mới. Đêm đó, trong một tòa nhà bỏ hoang, anh bắt đầu tu luyện Xích Tủy Hỗn Nguyên Khí. Ngay lần thử đầu tiên, anh cảm thấy toàn thân như có một luồng điện giật qua, vô số kinh nghiệm điều khiển cơ bắp ùa vào tâm trí. Anh gồng mình, một tiếng "BÙM" trầm đục vang lên từ cơ thể, toàn thân tỏa ra khí trắng mờ ảo giữa đêm lạnh. Sức mạnh bùng nổ, nhưng cũng rút cạn thể lực.
Ngày hôm sau, trong căn tin, Trương Vũ và Bạch Chân Chân ngấu nghiến thức ăn tổng hợp. Đối diện họ, Triệu Thiên Hành mặt mày tái nhợt, nuốt không trôi. Cậu ta đang bị ám ảnh bởi "kế hoạch bồi dưỡng đặc biệt" của trường. Một kế hoạch mà ở đó, học sinh giàu có thể mua sợi cơ bắp từ các học sinh khóa trên nghèo khó hơn để cấy ghép vào cơ thể mình. Cậu kinh hãi nhớ lại bảng giá cơ bắp, chi tiết từng bộ phận như một thực đơn man rợ trong nhà hàng. Khi Tiền Thâm chất vấn rằng đó chẳng phải là dùng tiền mua điểm số hay sao, Lam Lĩnh, người phụ trách kế hoạch, đã thản nhiên đáp lại một câu khiến cả thế giới của họ sụp đổ: “Đúng vậy. Dùng tiền đương nhiên có thể mua điểm!”
(Hết phần 42)