Từ tầng 999 của Tòa nhà Trung tâm, biển mây cuồn cuộn dưới chân như một thế giới trong mơ. Thế nhưng, sự hào nhoáng của buổi triển lãm tranh dường như chỉ càng làm nổi bật vẻ gượng gạo của Triệu Thiên Hành. Cậu ta cứ co rúm trong bộ đồng phục bảo vệ, cảm thấy mình như một tên hề. Trương Vũ vỗ vai bạn, cười nói: “Ngẩng cao đầu lên, chúng ta là bảo vệ lương 800 tệ một giờ đấy.”
Họ đi ngang qua khu vực tiệc buffet, nơi những đĩa bào ngư, tôm hùm tỏa hương thơm ngát. Ở tầng một Côn Lôn không có biển, những món này quý như tiên dược. Đúng lúc ấy, một giọng nói lạnh như băng vang lên sau lưng: “Hai tên bảo vệ, không tuần tra, lén lút làm gì ở đây?” Cả hai giật mình quay lại. Là Bạch Chân Chân, hoa khôi học bá của lớp. Nhưng điều khiến Triệu Thiên Hành chết lặng là cô cũng đang mặc đồng phục… của nhân viên phục vụ. Trương Vũ chỉ thầm thán phục, vừa phải đi làm thêm, vừa giữ vững ngôi vị đứng đầu khối, thiên phú của cô gái này quả thật phi thường.
Buổi triển lãm này được tổ chức long trọng vì có tranh của Tinh Hỏa Chân Nhân, một đại năng Kim Đan sắp về hưu tại Tùng Dương. Trong lúc chờ khách, Trương Vũ kéo Triệu Thiên Hành vào một góc khuất rồi khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu thổ nạp tu luyện. Triệu Thiên Hành đứng bên cạnh, lòng đầy suy tư, vừa lo bị phát hiện lười biếng, vừa khâm phục Trương Vũ tận dụng từng giây để mạnh mẽ hơn. Anh bạn này thật cao thâm khó lường.
Đột nhiên, không khí sảnh chính trở nên náo nhiệt. Một bóng người lấp lánh ánh vàng bước vào, toàn thân như được đúc từ kim loại quý. “Đó là Pháp Hài,” Triệu Thiên Hành vội thì thầm giải thích khi Trương Vũ tò mò lên tiếng, rồi hoảng hốt bịt miệng bạn lại, sợ gây chú ý.
Không khí càng lúc càng kỳ lạ. Họ bắt gặp một thiếu niên đang trò chuyện say sưa… với một chiếc hũ tro cốt đặt trên bàn. Tưởng cậu ta học đến phát điên, Trương Vũ định nhắc nhở thì chiếc hũ bỗng lên tiếng, tự giới thiệu là một “hồn tu sinh”. Dứt lời, bốn cánh quạt nhỏ bung ra từ chiếc hũ, và nó bay vút đi như một chiếc máy bay không người lái.
Đúng lúc Triệu Thiên Hành vừa quen với thân phận bảo vệ thì tim cậu lại thót lên. Một nhóm học sinh cùng trường vừa bước vào, dẫn đầu là Tiền Thâm, học bá thứ hai của khối. Nỗi xấu hổ dâng lên cực độ, Triệu Thiên Hành chỉ muốn xé ngay bộ đồng phục và độn thổ. Nhưng Trương Vũ lại hồn nhiên chỉ tay: “Lão Triệu nhìn kìa, bạn học chúng ta…” Triệu Thiên Hành hoảng hồn, vội kéo tay Trương Vũ lại, giọng run rẩy.
“Cậu quay người lại mau, tuyệt đối đừng để họ nhìn thấy!”
(Hết phần 8)