Bụng đói cồn cào, Tiền Thâm chẳng màng đến những bức tranh nghệ thuật. Mắt anh ta sáng rực khi thấy bàn tiệc buffet, nhưng chỉ sau vài miếng, vẻ háo hức tắt ngấm. "Mấy món này sao chẳng có chút dinh dưỡng nào cả?" Đối với một kẻ duy điểm số như anh ta, món ăn không thể nâng cao thành tích thì chẳng khác gì rác rưởi. Anh ta vừa định gọi phục vụ thì sững người khi nhận ra một gương mặt quen thuộc.
"Cậu làm thêm ở đây à?" Bạch Chân Chân lạnh lùng gật đầu. Tiền Thâm lại nhíu mày, giọng điệu kẻ cả: “Cậu thiếu tiền đến vậy sao? Đừng lãng phí thời gian vào mấy việc vô nghĩa này, nếu không tôi có vượt qua cậu cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”
Bạch Chân Chân chỉ nhàn nhạt đáp: "Một kẻ tổng điểm chỉ hơn 600, lại muốn dạy một người 650 như tôi làm việc sao?" Lời nói của cô như một gáo nước lạnh. Khoảng cách 50 điểm tựa như ngọn núi khổng lồ đè sập khí thế của Tiền Thâm. Trong mắt anh ta, con số ấy đang toả ra một áp lực vô hình, khiến anh ta không thể nói được lời nào.
Bẽ mặt, Tiền Thâm hừ lạnh rồi quay người bỏ đi. Ai ngờ vừa đi vài bước, anh ta suýt đâm sầm vào hai người. Nhìn bộ đồng phục bảo vệ trên người hai cậu bạn cùng lớp, Tiền Thâm lại lấy lại vẻ kiêu ngạo. "550 và 580 à?" Anh ta chế giễu, chỉ nhớ đối phương qua điểm số. "Hai người không mau đi học bài, lãng phí thời gian ở đây làm gì?" Trương Vũ chỉ cười: “Chúng tôi vừa kiếm được tiền, lại vừa có thể tham ngộ Thiên Nhân Diễn Võ Đồ, chẳng phải quá hời sao?”
Tiền Thâm ngẩn người rồi bỏ đi, trong lòng vẫn khinh thường. Sau lưng anh ta, Trương Vũ quay sang hỏi thăm Bạch Chân Chân. Cô chỉ bĩu môi, rồi lén dúi vào tay cậu một hộp hải sản. Đúng lúc này, cả sảnh triển lãm đột nhiên xôn xao. "Cô Lý đến rồi! Bức tranh sắp được vén màn!" Trương Vũ và Triệu Thiên Hành sửng sốt quay lại.
Một người phụ nữ với mái tóc bạc kiêu sa và chiếc váy đỏ rực như lửa bước ra sân khấu, thu hút mọi ánh nhìn. Đó là Lý Tuyết Liên. Sau bài phát biểu ngắn gọn, cô từ từ kéo tấm màn nhung, để lộ bức hoạ được mong chờ nhất. Thế nhưng, trước mắt mọi người chỉ là một hình người được vẽ nguệch ngoạc. Lý Tuyết Liên mỉm cười giải thích: "Bức tranh này ẩn chứa một tia võ đạo ý niệm của cha tôi. Khi lại gần, nó sẽ khiến người xem đối mặt với nỗi sợ hãi lớn nhất trong lòng."
Luyện Thiên Cực, một học bá trường khác, ngạo nghễ bước lên đầu tiên. Anh ta vừa tiến vào phạm vi năm mét, bóng người trong tranh bỗng trở nên sống động, tung một cú đấm vô hình. Luyện Thiên Cực đứng sững lại, mắt trợn trừng, mồ hôi túa ra. Trong ảo ảnh, anh ta đang ngồi trong lớp học, tuyệt vọng lắng nghe bảng điểm được đọc mà không có tên mình.
Trong lúc đó, Triệu Thiên Hành bị đội trưởng bảo vệ gọi qua bộ đàm, vội vã chạy đến định kéo Trương Vũ về vị trí. Nhưng khi vừa tiến gần bức tranh, anh ta lập tức chìm vào ảo giác. Xung quanh vang lên vô số tiếng cười nhạo, chỉ trỏ, chế giễu một tên bảo vệ quèn như anh ta mà cũng đòi lĩnh hội thần công.
Bất chấp những cảnh tượng đó, Trương Vũ, Bạch Chân Chân và cậu bạn Châu Thiên Dực quyết định cùng nhau thử sức. Ngay khi bước vào, tâm trí Bạch Chân Chân chao đảo. Trước mắt cô không phải bức tranh, mà là màn hình điện thoại đang rung lên điên cuồng với hàng loạt tin nhắn đòi nợ tục tĩu. Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ chiếc điện thoại tự động bắt máy: "Nếu không trả nợ trong ba ngày, sẽ giáng lôi kiếp..." Bạch Chân Chân kinh hoàng ngẩng đầu. Bầu trời phía trên cô bỗng rền vang một tiếng sấm, và lấp loé những tia sét báo hiệu tai ương.
(Hết phần 9)