Tại triển lãm tranh, bức họa cổ “Thiên Nhân Diễn Võ Đồ” tỏa ra một áp lực vô hình, nhấn chìm từng học sinh vào ảo ảnh của nỗi sợ hãi lớn nhất trong lòng họ. Với Tiền Thâm, đó là điểm số. Cậu cảm thấy mình nhỏ bé, hèn mọn như một túi rác ướt trước những con số 680, 690 sáng chói trên đầu bạn học. Họ biến thành những gã khổng lồ, còn cậu chỉ là một tên lính quèn.
Cùng lúc đó, những dị tượng khác liên tục xảy ra. Một chiếc drone nhiễu loạn rồi rơi thẳng xuống đất. Một bảo vệ tên Triệu Thiên Hành thì hoảng hốt lùi lại, bừng tỉnh khỏi ảo giác bị cả trường khinh miệt. Bên ngoài, Lý Tuyết Liên, người giám sát cuộc khảo nghiệm, bình thản giải thích cho vị tổng giám đốc mặc đồ vàng rực rỡ đứng cạnh. “Cửa ải đầu tiên của Diễn Võ Đồ, khảo hạch Đạo tâm. Nó công kích trực diện vào điểm yếu của mỗi người.” Cô nhớ lại chính mình năm xưa, cũng đã phải đối mặt với áp lực từ cha và vùng lên phản kháng.
Bên trong ảo ảnh, mỗi người tìm một lối thoát riêng. Luyện Thiên Cực, khi thấy mình đội sổ, lại phá lên cười. “Ha ha, nếu đã là kẻ cuối cùng, vậy ta sẽ vượt qua tất cả để trở lại vị trí số một!” Trong khi đó, Tiền Thâm, sau khi tuyệt vọng, đã chọn buông xuôi. Cậu nằm vật ra đất, không còn nhìn những gã khổng lồ điểm số nữa. “Thôi kệ, tôi không theo đuổi nữa.” Giây phút ấy, ảo ảnh tan biến. Bạch Chân Chân lại đối mặt với một nỗi sợ khác: nợ nần. Những con số nợ khổng lồ hiện ra, và lôi kiếp đòi nợ giáng xuống từ trên trời. Ban đầu cô sợ hãi, nhưng rồi nằm vật ra đất, thách thức. “Có giỏi thì đánh chết ta đi! Chết rồi thì nợ cũng tan thành mây khói!”
Chỉ riêng Trương Vũ là gặp phải thử thách kỳ quặc nhất. Hai tiếng đếm ngược vang lên đồng thời trong đầu cậu. Một cái buộc cậu phải hô hấp tu luyện, một cái buộc cậu lĩnh ngộ Diễn Võ Đồ. Chọn sai, cậu sẽ chết. Thay vì chọn một, Trương Vũ làm cả hai. Cậu vừa vận khí, vừa nhìn vào bức tranh. Thấy vẫn chưa đủ hiệu quả, cậu chạy đến bàn buffet, vơ một đĩa hải sản lớn rồi quay lại. Lý Tuyết Liên nhìn cảnh tượng đó, không khỏi kinh ngạc. Cô nghĩ cậu bé này đã dùng tư tưởng “buông xuôi” để chiến thắng nỗi sợ.
Khi các học sinh lần lượt thoát khỏi ảo ảnh, họ bắt đầu tranh cãi về bộ võ học trong tranh. Người thấy chưởng pháp, kẻ thấy cước pháp, người lại thấy đao pháp. Luyện Thiên Cực tự tin bước lên, thi triển một bộ chưởng pháp uy mãnh, gió rít sấm vang. Nhưng bức tranh không hề phản ứng. Tiền Thâm cũng biểu diễn bộ cước pháp tinh diệu của mình. Vẫn không có gì xảy ra. Chín bộ võ học khác nhau được biểu diễn, nhưng Diễn Võ Đồ vẫn im lìm.
Đúng lúc mọi người thất vọng nhất, Bạch Chân Chân lặng lẽ bước lên. Cô dùng ngón tay làm kiếm, thi triển một bộ kiếm pháp sắc bén. Rồi cô đổi chiêu, dùng tay làm đao, biểu diễn đao pháp. Rồi đến quyền, chưởng, cước… Cô lần lượt thi triển cả chín bộ võ công mà những người khác đã lĩnh ngộ. Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, bóng người trên bức Thiên Nhân Diễn Võ Đồ khẽ động. Ánh mắt nó mỉm cười nhìn về phía Bạch Chân Chân, và hai chữ vàng hiện lên trên bức họa: “Không tồi.”
(Hết phần 10)