“Cậu không phải muốn biết thế nào mới gọi là tình ca buồn sao? Vậy thì hãy xem cho kỹ mà học hỏi, tôi sẽ nói cho cậu biết thế nào mới là tình ca buồn thực sự!”Tiết lượng tuyên bố
Giọng nói của Tiết Lương, hờ hững nhưng đanh thép, vang vọng khắp khán phòng đang ồn ào. Mọi âm thanh bỗng chốc lặng đi.
Mọi chuyện bắt nguồn từ màn trình diễn trước đó của Lâm Khải. Dưới ánh đèn rực rỡ, Lâm Khải gào thét, lắc lư điên cuồng, động tác như một nghệ sĩ trình diễn trừu tượng đang lên cơn co giật. Những người hâm mộ cuồng tín của anh ta la hét đến khản cổ, coi đó là đỉnh cao của nghệ thuật. Nhưng với nhiều khán giả qua đường, nó chỉ là một mớ hỗn độn kệch cỡm. Khi giai điệu cuối cùng tắt lịm, anh ta ngã quỵ xuống sàn, rồi bật dậy tạo một tư thế nghệ sĩ đầy kiêu hãnh. Lâm Khải trình diễn rap bùng nổ trên sân khấu.
Khán giả cuồng nhiệt hò reo cổ vũ Lâm Khải.
Lâm Khải quỳ gối, tạo dáng nghệ sĩ sau màn biểu diễn.
Ngay sau đó, Lý Giai Hân bước ra. Trong phòng chờ, cô vừa nhận được tin nhắn từ công ty quản lý: phải cố ý thua. Đắc tội với fan của đỉnh lưu Lâm Khải là một cái giá quá đắt. Là một nghệ sĩ, cô muốn thắng. Nhưng là một quân cờ, cô buộc phải tuân lệnh. Vì vậy, màn trình diễn của cô nhạt nhòa, cố tình mắc lỗi ở những đoạn cao trào. Trên ghế giám khảo, Cố Nguyên lão sư nhíu mày, sự thất vọng không thể che giấu.Lý Giai Hân đấu tranh nội tâm trong phòng chờ.
Ban giám khảo nhíu mày nhận xét về Lý Giai Hân.
Trong phòng chat của Tinh Mộng Studio, cuộc thảo luận nổ ra. Mọi người đều hiểu, với những ca sĩ đã thành danh như Lý Giai Hân, tránh voi chẳng xấu mặt nào. Nhưng với nghệ sĩ của Tinh Mộng, những kẻ đói khát danh tiếng, thì đỉnh lưu như Lâm Khải chính là miếng mồi béo bở nhất. Đụng độ, tạo nhiệt, rồi dùng tác phẩm để biến tai tiếng thành lưu lượng. Đó chính là chiến lược hiểm hóc nhưng hiệu quả của Tô Hà.Tô Hà và đồng nghiệp thảo luận về chiến lược.
Đến phần nhận xét, sân khấu một lần nữa thuộc về Lâm Khải. Cố Nguyên đưa ra lời phê bình thẳng thắn, cho rằng rap không phù hợp với không khí u buồn của một bản tình ca. Ngay lập tức, Lâm Khải giở thói ngạo mạn. Anh ta sờ lên tai nghe, bĩu môi: “Xin lỗi, tai nghe của tôi không đeo chắc, nghe không rõ lắm.”Lâm Khải lên sân khấu với vẻ lạnh lùng.
Lâm Khải giả vờ không nghe lời bình giám khảo.
Cả trường quay chết lặng. Cố Nguyên, vẫn giữ bình tĩnh, nghiêm túc nói: “Tôi hy vọng chúng ta có thể thẳng thắn giao lưu âm nhạc.”
Lâm Khải cười khẩy: “Đây chính là sự hiểu biết của tôi về âm nhạc, ông quản được sao?”
Sự thách thức trơ trẽn này khiến Cố Nguyên cảm thấy một nỗi bi ai sâu sắc cho nền âm nhạc. Ông đáp, giọng đanh lại: “Với tư cách một nhà sản xuất kỳ cựu, tôi dám nói tôi quản được. Tôi ngồi ở đây chính là để quản những ca sĩ có thái độ như cậu!”Cố Nguyên trầm tư nhìn thực trạng âm nhạc.
Không chút kiêng dè, Lâm Khải chỉ thẳng tay về phía Cố Nguyên: “Có bản lĩnh thì ông lên sân khấu đi, để tôi xem thế nào mới là tình ca buồn thực sự.”Lâm Khải ngạo mạn thách thức Cố Nguyên về âm nhạc.
Chính vào lúc đó, Tiết Lương, người sắp biểu diễn, đã cất lên lời tuyên chiến đanh thép của mình. Anh nhìn thẳng vào Lâm Khải, người đang sững sờ vì bị một ca sĩ hết thời dám đối đầu trực diện. Tiết Lương và Trần Hạo chuẩn bị biểu diễn.
Tiết Lương tuyên bố thách thức Lâm Khải trên sân khấu.
Tiết Lương dũng cảm đối đầu Lâm Khải trên sân khấu.
Khán phòng nổ tung. Fan của Lâm Khải gào thét phẫn nộ. Những người qua đường vốn đã chướng mắt với thái độ của Lâm Khải thì hả hê ra mặt.Khán giả chia rẽ, fan phẫn nộ, người qua đường hả hê.
Trong hậu trường, trợ lý đạo diễn hoảng hốt định tắt mic của Tiết Lương. “Tắt cái gì mà tắt!” - Tổng đạo diễn Lam Dương gạt phắt đi - “Camera quay cận cảnh vào! Quay đặc tả giọt nước mắt trong khóe mắt Cố Nguyên cho tôi! Bộ phận tuyên truyền đâu, viết bài gây sốt ngay!” Anh ta mỉm cười nhìn vào điện thoại, nơi có đoạn chat với Tô Hà. Anh biết, con cá mà Tô Hà ném vào cái ao tù này, cuối cùng cũng đã quẫy sóng.Đạo diễn Lam Dương quyết đoán chỉ đạo ở hậu trường.
Lam Dương thán phục Tô Hà qua tin nhắn điện thoại.
Trên sân khấu, Tiết Lương không nhìn Lâm Khải nữa, mà hướng về phía Cố Nguyên. Vị giám khảo già lộ vẻ phức tạp, vừa vui mừng vì có người đứng ra bảo vệ mình, vừa lo lắng cho con đường chông gai phía trước của cậu học trò. Cố Nguyên lão sư xúc động, mắt rưng rưng trên sân khấu.
Khán phòng bùng nổ tiếng huyên náo, khán giả ồn ào.
Cố Nguyên với biểu cảm phức tạp trên ghế giám khảo.
Ánh đèn sân khấu mờ dần, chỉ còn lại một vệt sáng. Âm nhạc vang lên, tiếng cello trầm buồn, da diết. Tiết Lương, trong chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, đứng đó. Phía sau, một cô gái mặc váy gạc trắng uyển chuyển múa. Màn hình lớn hiện lên tên bài hát: “Quý Ông” – Sáng tác: Tinh Hà.Tiết Lương và bạn nhảy xuất hiện trên sân khấu mờ.
Giọng hát của Tiết Lương cất lên, như một lời tự sự thầm kín: “Lâu rồi không gặp, là ai thế này... Cố gắng tỏ ra, không quan tâm... Càng che giấu càng sâu sắc...”
Anh hát, như đang kể câu chuyện của chính mình. Câu chuyện về một người đàn ông chỉ có thể đóng vai một quý ông lịch thiệp bên cạnh người con gái mình yêu. Điệp khúc vang lên, xé tan sự tĩnh lặng. “Anh muốn chạm vào tóc em, chỉ là thăm dò đơn giản thôi... Động tác lùi nửa bước của em là thật lòng sao...”Tiết Lương trình diễn tình ca, bạn nhảy uyển chuyển.
Trên sân khấu, Tiết Lương từ từ đưa tay về phía cô gái. Cô gái ấy, như một phản xạ có điều kiện, lùi lại nửa bước. Một khoảng cách nhỏ bé nhưng lại là cả một vực thẳm. Khoảnh khắc ấy đâm thẳng vào tim hàng ngàn khán giả. Cảm giác bất lực, đau đớn khi tình yêu không được đáp lại, khi sự quan tâm chỉ nhận về xa cách, bỗng chốc sống lại trong lòng họ. Anh hát như rút cạn ruột gan, hát về nỗi đau của chính mình, cái ngày anh đứng bên kia đường, nhìn người con gái mình yêu mặc áo cưới, trở thành cô dâu của người khác. Tiết Lương vươn tay, bạn nhảy khéo léo né tránh.
Khán giả xúc động, lấy khăn giấy lau nước mắt.
Tiết Lương hát tình ca đầy cảm xúc trên sân khấu.
Tiết Lương đau khổ chứng kiến người yêu cưới người khác.
Trong nhóm chat, Tô Hà chỉ lặng lẽ gõ: "Anh ấy chỉ đang cứu rỗi chính mình."Tô Hà và Tinh Mộng Studio thảo luận trong nhóm chat.
Cao trào cuối cùng ập đến. Cảm xúc trong giọng hát của Tiết Lương trở nên điên cuồng. Anh bước về phía màn hình, đưa tay ra như muốn níu kéo một bóng hình vô vọng. “Em có thể cho anh tay trái không, dắt em đến cuối con đường đó…”Tiết Lương tiến về màn hình, cuồng loạn cảm xúc.
Rồi đột nhiên, anh gập người xuống, đôi mắt đỏ hoe vì cảm xúc dâng trào. Bàn tay anh đưa lên, chạm vào mi tâm của chính mình, như thể đang cố gắng nén lại tất cả sự giãy giụa, tuyệt vọng và tan vỡ.Tiết Lương chạm mi tâm, biểu diễn đầy đau khổ.
“Quý ông… nên đặt xuống được…”
Câu hát cuối cùng vừa dứt. Cả khán phòng im phăng phắc.
Bỗng, một tiếng ghế bật ra. Cố Nguyên đứng bật dậy, gương mặt ngập tràn phấn khích, ông cười lớn, hét lên không màng hình tượng: “Tôi đã nói rồi! Thấy không, nghe chưa! Đây mới là tình ca! ĐÂY MỚI LÀ TÌNH CA!!!”Cố Nguyên đứng dậy, phấn khích hò reo cổ vũ.
Và rồi, cả khán phòng như vỡ tung. Tiếng vỗ tay, tiếng hò reo như sấm dậy. Cuối cùng, tất cả đồng thanh hô vang một cái tên.
“TIẾT LƯƠNG!”
“TIẾT LƯƠNG!”
“TIẾT LƯƠNG!”
Tiết Lương đã dùng tài năng để giành lại sự tôn nghiêm cho âm nhạc. Nhưng trong thế giới giải trí tàn khốc, một màn trình diễn đỉnh cao liệu có đủ để chống lại cơn bão trả thù từ một đế chế đỉnh lưu?
(Hết phần 37)