Tiếng dao phay xé gió lạnh buốt. Máu tươi phụt ra. Trịnh Hải Dương hét lên một tiếng thảm thiết rồi ngã lăn ra đất, cơ thể co quắp theo bản năng cầu sinh. Hắn lăn thật nhanh, vừa vặn né được nhát dao thứ hai từ chính bà nội của mình. Khi loạng choạng gượng dậy, cả người hắn đã bê bết máu, tay run rẩy nắm chặt chiếc ghế đẩu gần bờ đê để giữ thăng bằng. Ông bà nội hắn, mặt vô hồn, giơ dao phay lăm lăm, từng bước ép lại gần.

Trịnh Hải Dương ngã lăn ra đất sau cú chém.Trịnh Hải Dương ngã lăn ra đất sau cú chém.
Trịnh Hải Dương loạng choạng, tay nắm chặt ghế đẩu gần bờ đê.Trịnh Hải Dương loạng choạng, tay nắm chặt ghế đẩu gần bờ đê.

Đàm Văn Bân tim như thắt lại, anh định lao ra cứu bạn. Nhưng đúng lúc đó, Lý Truy Viễn ngẩng đầu, bình thản úp chiếc la bàn xuống. Thấy Đàm Văn Bân định vươn tay, Nhuận Sinh lập tức giơ cánh tay hộ pháp của mình ra, gạt mạnh. Đàm Văn Bân sững sờ, rồi hai đầu gối khuỵu xuống đất, gương mặt tràn ngập đau khổ và giằng xé.

Lý Truy Viễn ngẩng đầu, úp la bàn xuống, thần thái điềm tĩnh.Lý Truy Viễn ngẩng đầu, úp la bàn xuống, thần thái điềm tĩnh.
Nhuận Sinh gạt tay Đàm Văn Bân, ngăn cản ý định cứu người.Nhuận Sinh gạt tay Đàm Văn Bân, ngăn cản ý định cứu người.
Đàm Văn Bân quỳ xuống, gương mặt đau khổ và giằng xé.Đàm Văn Bân quỳ xuống, gương mặt đau khổ và giằng xé.

Bất thình lình, ánh mắt vốn đã mê dại của Trịnh Hải Dương bỗng trở nên sắc lẹm. Hắn giật lấy con dao từ tay bà nội, xoay người, ném thẳng về phía ba người. "Keng!" một tiếng, Nhuận Sinh dùng xẻng gạt văng con dao đi. Ngay sau đó, Trịnh Hải Dương, cùng ông và bà nội hắn, đứng thẳng thành một hàng ngang bên mép đê, ánh mắt lạnh lẽo đến rợn người nhìn chằm chằm về phía họ.

Trịnh Hải Dương mắt kiên định, ném dao về phía ba người.Trịnh Hải Dương mắt kiên định, ném dao về phía ba người.
Ba người Trịnh Hải Dương đứng hàng ngang, ánh mắt lạnh lùng.Ba người Trịnh Hải Dương đứng hàng ngang, ánh mắt lạnh lùng.

Đàm Văn Bân chết lặng. Thì ra đây là một cái bẫy. Nếu lúc nãy anh lao ra cứu bạn, nhát dao kia đã chém vào anh.

Đột nhiên, một bóng người từ trong bóng tối lao ra như báo săn. Hắn không đi qua chỗ ba người, mà chạy thẳng lên bờ đê. Khi hắn quay lại, khuôn mặt đã biến dạng khủng khiếp, một nửa sưng phù, một con mắt bị ép lồi ra, chỉ còn lại hốc mắt đen ngòm. Kẻ đó là Chu Xương Dũng! Hắn lao thẳng vào giữa ba người nhà Trịnh Hải Dương. Những cú đấm, đá tàn bạo vang lên. Hắn vật ngã ông nội, rồi nhanh như cắt cạy miệng Trịnh Hải Dương ra, thò cả bàn tay vào trong. Khi rút tay ra, hắn đang nắm một vật sống nhỏ. Hắn lạnh lùng bẻ gãy nó.

Chu Xương Dũng mặt biến dạng, một mắt tập trung nhìn Lý Truy Viễn.Chu Xương Dũng mặt biến dạng, một mắt tập trung nhìn Lý Truy Viễn.
Chu Xương Dũng moi vật sống nhỏ từ miệng Trịnh Hải Dương.Chu Xương Dũng moi vật sống nhỏ từ miệng Trịnh Hải Dương.

Ông nội Trịnh Hải Dương bỗng đứng thẳng người, cổ căng cứng. Một khối u thịt phồng lên, rồi từ đó, một con rùa con mai màu tím xám từ từ bò ra. Chu Xương Dũng phi tới, tóm gọn con rùa, kéo mạnh đầu nó ra khỏi mai cho đến khi một tiếng “rắc” khô khốc vang lên.

Con rùa mai tím xám bò ra từ cổ ông nội.Con rùa mai tím xám bò ra từ cổ ông nội.
Chu Xương Dũng nắm rùa con, bẻ đứt lìa đầu nó.Chu Xương Dũng nắm rùa con, bẻ đứt lìa đầu nó.

Ngay sau đó, hắn chạy vào nhà, ôm ra một cái đỉnh, rồi dùng hết sức đập vỡ nó vào hàng rào xi măng. Một con rùa đen to bằng cái bát từ trong đỉnh vỡ bay ra, dán chặt vào ngực hắn. Quần áo rách toạc, lồng ngực Chu Xương Dũng lõm sâu xuống một cách dị dạng. Hắn gầm lên một tiếng như sói hoang, rồi quay đầu, lao điên cuồng về phía bờ sông.

Con rùa đen lớn dán chặt vào ngực Chu Xương Dũng.Con rùa đen lớn dán chặt vào ngực Chu Xương Dũng.

“Nhuận Sinh ca, đuổi theo!” Lý Truy Viễn ra lệnh.

Họ bám theo, nhưng Chu Xương Dũng chạy như một con thú, không còn giống người. Hắn lao thẳng tới một mỏ cát ven sông, nơi những cỗ máy nghiền khổng lồ vẫn đang gầm rú trong đêm. Hắn đứng ở cửa xả liệu, quay người lại, chờ đợi. Đôi mắt còn lại của hắn nhìn chằm chằm vào Lý Truy Viễn, miệng cố gắng phát ra âm thanh khàn đặc: “Nhất định… nhất định phải đến đó… lấy nó!”

Nói xong, hắn chủ động nhảy vào cửa xả của máy nghiền. Trong một khoảnh khắc, máu thịt bắn tung tóe. Mọi thứ chìm vào im lặng.

Chu Xương Dũng nhảy vào cửa xả máy nghiền, tự sát.Chu Xương Dũng nhảy vào cửa xả máy nghiền, tự sát.

Lý Truy Viễn và Nhuận Sinh quay lại bờ đê. Đàm Văn Bân vẫn quỳ ở đó, nhìn ba cái xác trước mặt, thần sắc ngây dại. “Tiểu Viễn ca, cậu ấy… chết rồi.”

Lý Truy Viễn vỗ vai anh. “Bân Bân ca, đây chính là một mặt khác của thế giới mà anh muốn thấy. Bây giờ anh rút lui, vẫn còn kịp.”

Đàm Văn Bân im lặng một lúc lâu. Khi Lý Truy Viễn và Nhuận Sinh lên xe ba bánh định rời đi, một bàn tay đã níu chiếc xe lại từ phía sau. Đàm Văn Bân đã đuổi kịp, trong đôi mắt anh không còn là sự sợ hãi, mà là một sự kiên định chưa từng có. Anh biết, thứ thật sự đã hại chết bạn mình, đến từ vùng biển đó. Lần đầu tiên, anh nghiêm túc nói với giọng chắc nịch:

“Sao không đợi em? Tráng Tráng cũng muốn về nhà.”

(Hết phần 107)

Tóm tắt:

Nhân vật xuất hiện:

Từ khoá chương 107: