“Tôi đã cho một suất cơm hộp.”

“Tôi thì cho một suất bữa sáng.”

Hai giọng nói vang lên gần như cùng lúc, rồi cả Tiết Lượng Lượng và Đàm Văn Bân cùng sững người. Lý Truy Viễn nhìn họ, đôi môi mím chặt.

“Chắc là tìm thấy rồi,” cậu bé khẽ nói. “Bởi vì khi tôi nhìn thấy bà lão đó, bên cạnh bà ta không phải cô bé nào cả… mà là một chiếc hũ tro cốt được bọc vải.”

Lý Truy Viễn mô tả bà lão và chiếc hũ tro cốt.Lý Truy Viễn mô tả bà lão và chiếc hũ tro cốt.

Sự im lặng bao trùm lấy cả nhóm, nặng nề hơn cả màn sương mù vây quanh họ. Vừa rồi, Tiết Lượng Lượng đã dùng phương pháp loại trừ, cố gắng tìm ra điểm chung khiến ba người họ gặp vận rủi, trong khi Lý Truy Viễn lại bình an vô sự. Anh lật trang sổ, phác nhanh một sơ đồ.

Tiết Lượng Lượng vẽ sơ đồ phân tích trên sổ.Tiết Lượng Lượng vẽ sơ đồ phân tích trên sổ.

“Loại trừ khoảng thời gian chúng ta ăn chung, đi chung xe… chỉ còn lại trên tàu hỏa,” anh phân tích. “Và trên tàu, chúng ta chưa từng rời toa giường mềm cùng lúc. Vậy chỉ có thể là những lần ra ngoài riêng lẻ.”

Câu trả lời nằm ở đó. Nhuận Sinh là người đầu tiên kể lại. Cậu gãi đầu, cố gắng lục lọi trong trí nhớ mờ mịt của mình về lần duy nhất ra ngoài hút thuốc.

Nhuận Sinh gãi đầu, cố gắng hồi tưởng lại sự việc.Nhuận Sinh gãi đầu, cố gắng hồi tưởng lại sự việc.

Cho đến khi cậu nhắc đến việc cho một cô bé “đói bụng” đi cùng bà nội mấy viên kẹo, Tiết Lượng Lượng và Đàm Văn Bân liền giơ tay ra hiệu dừng lại. Họ cũng đã làm điều tương tự. Họ cũng đã cho “cô bé” đó ăn.

Tiết Lượng Lượng, Đàm Văn Bân nhận ra đã cho thực thể ăn.Tiết Lượng Lượng, Đàm Văn Bân nhận ra đã cho thực thể ăn.

Trong suốt cuộc thảo luận, Lý Truy Viễn chỉ lặng lẽ quan sát, ánh mắt di chuyển từ Tiết Lượng Lượng sang Nhuận Sinh đang ngơ ngác.

Lý Truy Viễn lặng lẽ quan sát Tiết Lượng Lượng và Nhuận Sinh.Lý Truy Viễn lặng lẽ quan sát Tiết Lượng Lượng và Nhuận Sinh.

“Nhưng tại sao chứ?” Đàm Văn Bân không hiểu. “Chúng ta cho nó ăn, sao nó còn hại chúng ta? Đây là lấy oán báo ân à?”

“Áp dụng đạo đức của người sống cho thứ đó là không phù hợp,” Lý Truy Viễn giải thích. “Hơn nữa, cái ‘đói’ trong miệng nó… có lẽ không phải là đồ ăn. Trừ phi… cái nó muốn là dương thọ của các anh.”

Không khí như đông cứng lại.

Đàm Văn Bân tức giận chửi thề. “Mẹ kiếp! Trẻ con thật đáng sợ! Nếu bây giờ mà gặp lại, tôi sẽ đổ tro cốt của nó xuống bồn cầu!”

Đàm Văn Bân tức giận, bày tỏ sự phẫn nộ với thực thể.Đàm Văn Bân tức giận, bày tỏ sự phẫn nộ với thực thể.

“Có lẽ nó không còn trên tàu nữa,” Lý Truy Viễn nói, giọng đều đều. “Nó đang ở trên người các anh.”

Nhuận Sinh giật mình. “Trên người tôi?” Cậu hoảng hốt sờ soạng khắp cơ thể, tìm kiếm một thứ vô hình.

Nhuận Sinh sờ soạng cơ thể, tìm kiếm thực thể.Nhuận Sinh sờ soạng cơ thể, tìm kiếm thực thể.

“Nó ở đâu? Nó ở đâu?” Cậu cuống cuồng rút một lá bùa, dán thẳng lên trán mình.

Nhuận Sinh dán lá bùa lên trán mình.Nhuận Sinh dán lá bùa lên trán mình.

Lá bùa không đổi màu. Nhưng Lý Truy Viễn biết, đó không phải vì nó đã rời đi. Nó chỉ vừa di chuyển. Sự hoảng loạn bất thường của Đàm Văn Bân đã tố cáo tất cả.

“Nhuận Sinh ca,” Lý Truy Viễn đột ngột lên tiếng. “Ngồi yên, nắm tay tôi.”

Nhuận Sinh gật đầu, vội đưa tay ra. Lý Truy Viễn nắm lấy, ngón tay đã chấm mực son đỏ thẫm. Cậu nhắm mắt, chuẩn bị “đi âm”.

Nhưng ngay trước khi ý thức chìm xuống, cậu đột ngột buông tay Nhuận Sinh ra, nhanh như chớp nắm lấy bàn tay đang siết chặt của Đàm Văn Bân.

Lý Truy Viễn buông Nhuận Sinh, nắm lấy tay Đàm Văn Bân.Lý Truy Viễn buông Nhuận Sinh, nắm lấy tay Đàm Văn Bân.

Xung quanh chìm vào bóng tối. Khi Lý Truy Viễn mở mắt trong thế giới tâm linh, ba người bạn của cậu đã biến mất. Trước mặt cậu, là một cô bé mặc váy đỏ, và bàn tay nhỏ lạnh lẽo của nó đang bị cậu nắm chặt.

Lý Truy Viễn 'đi âm', nắm tay thực thể áo đỏ.Lý Truy Viễn 'đi âm', nắm tay thực thể áo đỏ.

“Anh ơi, em đói quá,” cô bé thút thít, đôi mắt to tròn long lanh.

Lý Truy Viễn không đáp. Cậu giơ tay còn lại lên, cử chỉ như đang vỗ về mái tóc của nó.

Lý Truy Viễn vỗ về thực thể, dùng bột trắng tấn công.Lý Truy Viễn vỗ về thực thể, dùng bột trắng tấn công.

Trong thế giới thực, Đàm Văn Bân đột nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh buốt sau gáy, rồi nóng rát như bị lửa đốt. Một tiếng thét vô thanh vang lên trong tâm thức của Lý Truy Viễn. Cô bé giật mạnh, cố gắng bỏ chạy.

“Bốp!”

Một âm thanh ghê rợn vang lên. Cô bé biến mất vào màn sương, để lại trong tay Lý Truy Viễn một đoạn cánh tay máu me, trông như một khúc sen ngó đang rỉ máu.

Lý Truy Viễn nắm chặt đoạn cánh tay thực thể.Lý Truy Viễn nắm chặt đoạn cánh tay thực thể.

Lý Truy Viễn kết thúc trạng thái đi âm, mở mắt trở lại thế giới thực. Đàm Văn Bân đang ôm gáy xuýt xoa, một mảng da xanh đen hiện rõ.

“Khốn kiếp! Nó lại nhảy sang người tôi!”

“Cô bé đã bị đuổi đi rồi,” Lý Truy Viễn trấn an, dù trong lòng vẫn còn chút bất an. Cậu chà tay vào lá khô trên mặt đất, như thể cố gắng lau đi cảm giác nhớp nháp vô hình. Vận hạn trên người ba người kia đã nhạt đi rất nhiều. Nhưng vấn đề lớn nhất vẫn còn đó.

Họ vẫn bị mắc kẹt.

“Nếu không thể ra ngoài, có lẽ chìa khóa nằm ở bên trong,” Tiết Lượng Lượng chỉ về phía ngôi làng mờ ảo trong sương.

Lý Truy Viễn đứng dậy, cầm lấy chiếc la bàn. Cậu không muốn vào đó, nhưng mọi con đường dường như đều dẫn đến nơi ấy.

Lý Truy Viễn điều chỉnh la bàn, quan sát phong thủy.Lý Truy Viễn điều chỉnh la bàn, quan sát phong thủy.

“Tiểu Viễn,” Tiết Lượng Lượng chợt nói, “Cậu nghĩ xem, có khi nào chúng ta hiểu sai không? Vì chúng ta muốn ra ngoài mà không được, vậy liệu có nghĩa là… đi vào trong, mới chính là đi ra ngoài?”

(Hết phần 114)

Tóm tắt:

Nhân vật xuất hiện:

Từ khoá chương 114: