“Cẩn thận, lửa!”

Tiếng hét của Đàm Văn Bân xé toạc không gian tĩnh lặng. Một quả cầu lửa đột ngột xuất hiện, lơ lửng ngay trên đầu Tiết Lượng Lượng và Lý Truy Viễn, sức nóng của nó táp vào da thịt, đốt cháy xém mái tóc của Lượng Lượng. Anh ta hoảng hốt lùi lại, vội vã dùng tay dập tắt những tia lửa nhỏ.

Quả cầu lửa lơ lửng trên đầu Tiết Lượng Lượng và Lý Truy Viễn.Quả cầu lửa lơ lửng trên đầu Tiết Lượng Lượng và Lý Truy Viễn.

Nhưng Lý Truy Viễn thì không. Cậu bé chỉ ngẩng đầu, đôi mắt không hề nao núng, bình tĩnh quan sát quỹ đạo di chuyển của khối lửa ma quái. Trong đầu cậu, những hình ảnh về các buổi pháp sự của ông cố mình hiện lên rõ mồn một. Cầm giấy vàng, đốt nến, đi quanh bàn thờ... Cậu nhận ra mình đang đứng giữa một nghi lễ vô hình.

Lý Truy Viễn quan sát cầu lửa, suy tư về pháp sự.Lý Truy Viễn quan sát cầu lửa, suy tư về pháp sự.

Chỉ vài phút trước, bốn người họ đã đồng loạt dừng lại ngay cửa làng, bị chặn đứng bởi những âm thanh kỳ dị: tiếng chiêng, tiếng trống, tiếng kèn hòa cùng tiếng tụng kinh văng vẳng đâu đây. Lý Truy Viễn đã phát hiện ra những dấu chân nông hằn trên mặt đất, như thể có một người vô hình vừa đi qua. Theo sau đó là bốn vết lõm, dấu vết của một chiếc bàn cúng. Nhuận Sinh, người to cao nhất nhóm, đã vung vẩy ống thép trong tay vào khoảng không, cố gắng tấn công thứ không nhìn thấy được.

Bốn người đồng loạt dừng lại ở cửa làng.Bốn người đồng loạt dừng lại ở cửa làng.
Lý Truy Viễn cẩn thận quan sát dấu chân nông.Lý Truy Viễn cẩn thận quan sát dấu chân nông.
Nhuận Sinh vung vẩy ống thép vào hư không.Nhuận Sinh vung vẩy ống thép vào hư không.

“Xoẹt…” Quả cầu lửa đột ngột rơi xuống đất rồi tắt lịm.

“Vị trí chúng ta đang đứng,” Lý Truy Viễn phủi bụi trên quần, giọng nói chắc nịch, “có người đang làm pháp sự.”

“Ma cũng làm pháp sự á? Vô lý!” Đàm Văn Bân kêu lên.

Tiết Lượng Lượng, mặt mày nghiêm trọng, xen vào: “Có thể… người làm pháp sự, không phải là ma.”

Lý Truy Viễn gật đầu. “Có lẽ, bây giờ chúng ta mới chính là ma.” Cậu nhớ lại những tiếng chửi rủa trong làng sáng nay, chửi con súc sinh nào đã phá hỏng cửa nhà họ. “Buổi pháp sự này… có thể là làm cho chúng ta đó. Dọa dân làng phải mời thầy về trừ tà rồi.”

Để chứng minh, Đàm Văn Bân quay sang véo mạnh vào cánh tay Nhuận Sinh. “Đau không anh?”

Nhuận Sinh chỉ lắc đầu. “Không.”

Ngay lập tức, bàn tay như kìm kẹp của Nhuận Sinh siết lấy cánh tay Đàm Văn Bân.

“Á! Đau! Đau tôi!”

Đàm Văn Bân kêu đau khi bị Nhuận Sinh véo.Đàm Văn Bân kêu đau khi bị Nhuận Sinh véo.

Tiết Lượng Lượng nhìn Lý Truy Viễn, giọng hoang mang: “Tiểu Viễn, chúng ta đang ở trong một không gian kẹp, đúng không? Giống như thị trấn Bạch Gia dưới đáy sông vậy. Lối ra thường ở những nơi đặc biệt, như từ đường hoặc giếng làng.”

Cả nhóm quyết định đi sâu vào làng. Họ tìm đến cái giếng cổ ở trung tâm. Không một chút do dự, Nhuận Sinh buộc dây thừng quanh người, ngậm chặt ống thép rồi tụt xuống lòng giếng sâu hun hút.

Nhuận Sinh ngậm ống thép lặn xuống giếng.Nhuận Sinh ngậm ống thép lặn xuống giếng.

Họ kiên nhẫn chờ đợi, nhưng khi Nhuận Sinh trèo lên, anh chỉ lắc đầu. “Giếng rất sâu, không có lối ra.” Bụng anh kêu lên một tiếng. “Đói rồi.”

Cơn đói cồn cào khiến mọi người liều lĩnh hơn. Họ bẻ những bắp ngô khô treo trước hiên nhà, nhai ngấu nghiến. Đúng lúc đó, Đàm Văn Bân từ trong một căn nhà chạy ra, tay cầm một tảng thịt xông khói. “Ăn cái này đi! Thịt xông khói, bổ sung năng lượng!”

Đàm Văn Bân tìm thấy thịt xông khói trong nhà.Đàm Văn Bân tìm thấy thịt xông khói trong nhà.

Nhuận Sinh nhận lấy, cắn một miếng lớn. Anh nhai chậm lại, rồi nuốt xuống, gương mặt không chút biểu cảm. “Đây là thịt bẩn.”

Lý Truy Viễn lạnh lùng nhắc nhở Đàm Văn Bân đang tròn mắt ngạc nhiên: “Anh Bân Bân, thịt bẩn mà anh Nhuận Sinh nói… không phải thịt gia súc.”

“Ọe… ọe!” Đàm Văn Bân nôn khan. Trước đó, để có sức lực, Nhuận Sinh đã phải nhai cả kẹo, cỏ và lá cây. Mọi thứ trong ngôi làng này đều đang đẩy họ đến bước đường cùng.

Nhuận Sinh nhai kẹo, cỏ và lá cây.Nhuận Sinh nhai kẹo, cỏ và lá cây.

“Chúng ta đến từ đường.” Lý Truy Viễn nói, cắt ngang sự hoảng loạn.

Ngôi từ đường là tòa nhà lớn nhất làng. Điều kỳ lạ là từ trên mái hiên, một dòng nước không nguồn cứ thế chảy xuống, tựa như một thác nước nhỏ, che khuất cả tấm biển đề tên.

Từ đường có thác nước chảy từ mái hiên.Từ đường có thác nước chảy từ mái hiên.

“Nghiệt chướng như nước, âm đức thiếu hụt nặng nề,” Lý Truy Viễn lẩm bẩm. “Tổ tiên hổ thẹn. Anh Nhuận Sinh, phá cửa!”

Cánh cửa gỗ mục nát vỡ tung dưới sức mạnh của Nhuận Sinh. Bốn người bước vào và chết sững. Bên trong từ đường là một cái ao tù đọng. Và đứng chật cứng trong làn nước đen ngòm đó… là vô số người. Tất cả đều nhắm mắt, mặt trắng bệch như giấy, thân thể khẽ đung đưa. Họ đều là những người đã chết.

Người đứng gần họ nhất, gương mặt quen thuộc đến kinh hoàng, chính là Chu Dương, người tài xế xe tải đã chở họ.

Chu Dương cùng những người chết trong từ đường.Chu Dương cùng những người chết trong từ đường.

“Chu Dương… anh ấy chết rồi sao?” Đàm Văn Bân lắp bắp. “Anh ấy đâu có vào đây cùng chúng ta… anh ấy phải ở ngoài thế giới thực chứ!”

Lý Truy Viễn nhìn thẳng vào đám xác chết, giọng nói lạnh như băng. “Vì vậy, anh ấy đã chết thật.” Cậu chỉ tay xuống vũng nước dưới chân, rồi chỉ ra ngoài cửa từ đường, nơi những âm thanh cúng bái ma quái vẫn còn văng vẳng.

“Bởi vì nơi này… chính là một làng cướp đường!”

(Hết phần 115)

Tóm tắt:

Nhân vật xuất hiện:

Từ khoá chương 115: