Tiếng hét xé toạc màn đêm, ngay trước khi một thân thể bị hất tung lên trời. Giữa ánh đèn pin hỗn loạn, một bóng đen khổng lồ vọt lên, đôi mắt đỏ rực như hai chiếc đèn lồng ma quái.
Cảnh tượng phá vỡ hoàn toàn sự bình tĩnh. Tiếng la hét hoảng loạn vang vọng khắp bãi sông.
Nhưng con quái vật chẳng màng đến họ. Đôi mắt đỏ rực của nó khóa chặt vào cửa hang, nơi bốn người chúng tôi đang đứng. Nó muốn về nhà, và chúng tôi đang chắn đường.
Giữa cơn hoảng loạn, Nhuận Sinh đã nắm chặt lấy tay tôi. Anh cõng tôi trên lưng, quay người lao vào sâu trong bóng tối. Tiết Lượng Lượng và Đàm Văn Bân bám sát ngay phía sau. Lối thoát duy nhất là một cái hố đen ngòm trước mặt. Không một giây do dự.
Khoảnh khắc rơi xuống, Nhuận Sinh ôm chặt lấy tôi, dùng thân mình làm lá chắn. Chúng tôi không rơi, mà trượt. Vách hầm nhẵn bóng như một đường trượt khổng lồ, đưa chúng tôi lao xuống với tốc độ chóng mặt. Tiếng ma sát chói tai từ phía sau cho biết con quái vật đang đuổi theo. Tôi ngoái lại, hai chiếc đèn lồng đỏ ấy vẫn ám ảnh ngay sau lưng.
Đường hầm đột ngột kết thúc. Cảm giác mất trọng lực ập đến khi chúng tôi bị hất văng vào khoảng không. Đôi mắt kia dừng lại ở cửa hầm, chỉ im lặng nhìn xuống. Rồi một tiếng “ùm” vang lên, mặt nước lạnh buốt ôm lấy chúng tôi.
Nhuận Sinh nhanh chóng kéo tôi vào bờ. “Con không sao chứ, Tiểu Viễn?” anh thở dốc hỏi.
“Con không sao. Anh thì sao?”
“Anh da dày thịt béo mà.”
Tôi lôi chiếc đèn pin ra, gõ vài cái vào tảng đá. Ánh sáng bừng lên. Tôi nháy đèn ra hiệu, và từ bờ bên kia, một chùm sáng khác đáp lại. Tiết Lượng Lượng và Đàm Văn Bân cũng đã an toàn.
Tôi lia đèn pin quan sát xung quanh. Bờ sông ngầm này rộng nhưng vách đá lại trơn như gương, không có cách nào leo lên. Đang lúc tuyệt vọng, ánh đèn của tôi quét qua một bóng người nấp sau mỏm đá, như đang lén lút nhìn trộm.
Nhuận Sinh lập tức che chắn trước mặt tôi, cảnh giác. Nhưng tôi lại có một cảm giác kỳ lạ. “Anh Nhuận Sinh, chúng ta đi về phía trước.”
Khi đến gần, chúng tôi nhận ra đó không phải người, mà là một bức tượng đá. Bức tượng tạc hình một người phụ nữ với tư thế như đang hé cửa nhìn ra ngoài. Một cảm giác quen thuộc ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Đây là “Phụ nhân Khải Môn”, hình ảnh thường thấy trong các ngôi mộ cổ, mang ý nghĩa mở cửa đón linh hồn người chết.
Mà nơi này, nếu coi dòng sông ngầm là Hoàng Tuyền, thì bức tượng này… đang đón ai?
Ngay sau bức tượng là một lối vào hang động khác, với những bậc thang đá dẫn lên trên.
Lúc này, Tiết Lượng Lượng và Đàm Văn Bân đã bơi qua. Anh Lượng Lượng hổn hển nói: “Bên bọn anh phát hiện một con thuyền đá, được tạc thẳng vào vách đá.”
Thuyền đò Hoàng Tuyền và Phụ nhân Khải Môn. Mọi thứ dường như khớp lại với nhau.
“Nước dâng rồi!” Đàm Văn Bân đột nhiên hét lên.
Mực nước sông ngầm đang dâng lên với tốc độ đáng sợ, nhanh chóng nuốt chửng bờ đá nơi chúng tôi đứng. Bây giờ, chúng tôi không còn lựa chọn nào khác.
“Đi thôi,” tôi quyết định. “Chỉ có thể đi lên.”
Nhuận Sinh dẫn đầu, tôi và Tiết Lượng Lượng theo sau. Bậc thang cực kỳ trơn trượt, không có tay vịn. Chúng tôi phải cúi rạp người, vừa đi vừa dùng tay vịn vào mặt bậc thang để giữ thăng bằng.
Bóng tối hun hút phía trên, những bậc thang như kéo dài vô tận. Con đường này không dành cho người sống, nhưng chúng tôi buộc phải bước tiếp. Không biết cánh cửa mà người phụ nữ đá kia canh giữ, sẽ dẫn chúng tôi đến nơi nào.
(Hết phần 125)