Trên đầu nhóm người đang túm tụm giữa bãi sông… đột nhiên sáng lên hai chiếc đèn lồng đỏ rực!

Hai chiếc đèn lồng đỏ rực hiện trên đầu.Hai chiếc đèn lồng đỏ rực hiện trên đầu.

Tiếng xôn xao bàn tán về mảnh vải rách dính máu của người đồng nghiệp mất tích bỗng im bặt. Lý Truy Viễn đứng chết lặng. Cậu vừa nghe thấy tiếng ma sát, một âm thanh sền sệt, nặng nề không phải vọng ra từ cái hang đen ngòm phía trước, mà là từ phía sau lưng mọi người… từ dưới lòng sông đang cuồn cuộn bò lên.

Cậu đã định hét lên, nhưng đã muộn.

Chỉ vài giờ trước, cả nhóm còn đang quây quần bên đống lửa, xì xụp húp bát canh cá nóng hổi. Nhuận Sinh, với sức vóc hơn người, đã lặn xuống dòng suối lạnh buốt bắt lên mấy con cá béo mẫm, mang lại một bữa tối thịnh soạn giữa núi rừng hoang vu.

Nhuận Sinh lặn sâu bắt cá dưới suối.Nhuận Sinh lặn sâu bắt cá dưới suối.
Lý Truy Viễn thưởng thức canh cá nóng hổi.Lý Truy Viễn thưởng thức canh cá nóng hổi.

Thế rồi tin dữ ập đến. Một tổ khảo sát ba người đã không trở về.

Cuộc tìm kiếm bắt đầu trong màn đêm đặc quánh. Họ lần theo những dấu vết đáng ngại: một cây gậy leo núi gãy đôi, một vệt máu tươi trên phiến đá, và một thứ kỳ dị trông như mảnh vảy cá khổng lồ. Lý Truy Viễn nhặt nó lên, cậu ngửi thấy một mùi tanh của đất, một mùi của sự mục ruỗng cổ xưa.

Chuyến đi này bắt đầu từ một cuộc tranh luận nảy lửa trong hội trường của nhà khách thị trấn. Những kỹ sư mặt đỏ tía tai, đập bàn đập ghế, quyết không nhượng bộ về phương án thiết kế. Khi ấy, Lý Truy Viễn chỉ là một cậu bé đi theo học hỏi, tò mò nhìn ra cửa sổ, nơi dòng sông chảy xiết ngay bên dưới, khác hẳn những con sông hiền hòa ở quê nhà Nam Thông.

Lý Truy Viễn mở cửa sổ nhìn ra sông xiết.Lý Truy Viễn mở cửa sổ nhìn ra sông xiết.
Nhóm người tranh cãi nảy lửa trong hội trường.Nhóm người tranh cãi nảy lửa trong hội trường.

Chuyến đi này, cũng là một lời hứa. Lời hứa với người anh mới quen, Tiết Lượng Lượng.

Chỉ mấy ngày trước, cuộc sống của Lý Truy Viễn còn ngập tràn ánh đèn của Sơn Thành. Cậu nhớ lúc vừa từ trên núi xuống, ngồi trên xe ngắm dòng sông êm đềm trôi trong đêm. Cậu gặp Tiết Lượng Lượng đang ngồi đợi bên bồn hoa trước khách sạn. Bốn người họ đã có những ngày thật vui vẻ, cùng nhau ăn ở quán nướng ven đường, cùng nhau ngồi trên cáp treo băng qua sông Trường Giang, kinh ngạc nhìn dòng nước cuồn cuộn dưới chân.

Lý Truy Viễn ngắm sông êm đềm từ cửa sổ xe.Lý Truy Viễn ngắm sông êm đềm từ cửa sổ xe.
Tiết Lượng Lượng ngồi bên bồn hoa ở khách sạn.Tiết Lượng Lượng ngồi bên bồn hoa ở khách sạn.
Bốn người trò chuyện vui vẻ tại quán nướng.Bốn người trò chuyện vui vẻ tại quán nướng.
Lý Truy Viễn kinh ngạc ngắm sông từ cáp treo.Lý Truy Viễn kinh ngạc ngắm sông từ cáp treo.

Tiết Lượng Lượng, với ánh mắt say mê, đã chỉ cho cậu về một Sơn Thành của tương lai, về những cây cầu sắp mọc lên, những con đường sắp mở ra. Trong mắt anh, cả thành phố như một bản thiết kế vĩ đại đang chờ được hoàn thiện.

Tiết Lượng Lượng chỉ quy hoạch Sơn Thành tương lai.Tiết Lượng Lượng chỉ quy hoạch Sơn Thành tương lai.

Nhưng trước cả những ngày tháng ấy, trước cả Sơn Thành, là một Lý Truy Viễn hoàn toàn khác, một cậu bé đứng sau lưng một người phụ nữ quyền lực tên Liễu Ngọc Mai.

Ký ức đó vẫn còn vẹn nguyên. Hình ảnh hai người đàn ông quyền thế, Chân Mộc Bách và Tô Văn Lạc, phải quỳ lết trên sàn gỗ lạnh lẽo, cầu xin sự tha thứ.

Chân Mộc Bách và Tô Văn Lạc quỳ lết trên sàn.Chân Mộc Bách và Tô Văn Lạc quỳ lết trên sàn.

Bà Liễu không nói một lời, chỉ lạnh lùng chỉ vào ly rượu bị úp ngược trên bàn, một sự từ chối tuyệt đối. Rồi bà dắt tay cậu bé rời đi, bỏ lại sau lưng cả một gia tộc đang run rẩy trong sợ hãi.

Liễu Ngọc Mai lạnh lùng chỉ vào ly rượu úp ngược.Liễu Ngọc Mai lạnh lùng chỉ vào ly rượu úp ngược.
Liễu Ngọc Mai dắt tay Lý Truy Viễn rời đi.Liễu Ngọc Mai dắt tay Lý Truy Viễn rời đi.

Đêm đó, trên vách núi nhìn xuống thành phố sáng đèn, bà đã giải thích cho cậu.

Lý Truy Viễn và Liễu Ngọc Mai dạo trên vách núi.Lý Truy Viễn và Liễu Ngọc Mai dạo trên vách núi.

Liễu Ngọc Mai nhìn xa xăm về thành phố sáng đèn.Liễu Ngọc Mai nhìn xa xăm về thành phố sáng đèn.

“Họ không sợ bà,” bà nói, tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu cậu, “Họ sợ những tấm bài vị trong nhà thờ. Một nửa là những người đã ngã xuống khi theo Tứ gia đánh giặc. Nửa còn lại, là những người đã bỏ mình khi vượt Đại Giang.”

Liễu Ngọc Mai vuốt ve đầu Lý Truy Viễn.Liễu Ngọc Mai vuốt ve đầu Lý Truy Viễn.

Sức mạnh của bà không đến từ danh tiếng gia tộc, mà từ sự hy sinh và máu xương của những người đi trước.

Giờ đây, giữa bãi sông hoang vắng, đối mặt với thứ không phải là người, Lý Truy Viễn chợt hiểu. Có những thế lực còn cổ xưa và đáng sợ hơn cả quyền uy của con người.

Cậu ngước lên. Thứ ánh sáng đỏ rực kia không hề lay động trong gió. Nó ổn định một cách ghê rợn.

Lý Truy Viễn chết lặng.

Đó không phải đèn lồng. Đó là mắt. Và chúng đang nhìn thẳng vào cậu.

(Hết phần 124)

Tóm tắt:

Nhân vật xuất hiện:

Từ khoá chương 124: