“A…”

Ục ục… ục ục…

Lý Truy Viễn bừng tỉnh. Không phải là tỉnh trong mơ, mà là tỉnh trong làn nước lạnh buốt đang dâng lên quá miệng. Chỉ một chút nữa thôi, nước sẽ nhấn chìm cả mũi, và cậu sẽ thật sự chết ngạt. Tiếng kêu đau vẫn còn mắc kẹt trong cổ họng, bị những ngụm nước lạnh chặn lại. Cậu quay người, hoảng hốt nhìn Nhuận Sinh, Đàm Văn Bân và Tiết Lượng Lượng. Cả ba vẫn đứng bất động, mắt nhắm nghiền, chìm trong cơn mộng mị chết người.

Lý Truy Viễn tỉnh dậy dưới nước, nhìn đồng đội bất tỉnh.Lý Truy Viễn tỉnh dậy dưới nước, nhìn đồng đội bất tỉnh.

Một cơn đau buốt nhói từ dưới chân truyền lên, dữ dội và chân thật. Đây rồi, đây chính là hiện thực. Lý Truy Viễn không do dự, lập tức lặn xuống, kéo ống quần lên. Dưới ánh đèn pin run rẩy, một sinh vật dài nhỏ như sợi chỉ trắng đang găm chặt vào bắp chân cậu. Cái đầu của nó dính vào da thịt, còn phần đuôi thì uốn éo vui vẻ trong dòng nước.

Lý Truy Viễn chiếu đèn pin vào vết cắn trên chân.Lý Truy Viễn chiếu đèn pin vào vết cắn trên chân.

Nó gây ra ảo giác, nó làm tê liệt cảm giác, nhưng nỗi đau thực sự vẫn luôn ở đó. Chỉ khi ý thức được sự tồn tại của nó, cậu mới có thể thoát khỏi sự mê hoặc chết người này. Không một chút chần chừ, Lý Truy Viễn vươn tay tóm lấy con trùng, giật mạnh. Nó giãy giụa, nhưng cậu dứt khoát dùng hai tay bẻ gãy nó.

Lý Truy Viễn dứt khoát kéo con trùng ra khỏi chân.Lý Truy Viễn dứt khoát kéo con trùng ra khỏi chân.

Cậu lao đến chỗ Nhuận Sinh, kéo ống quần anh lên, quả nhiên cũng có một sợi chỉ trắng. Giật ra! Tiếp theo là Đàm Văn Bân. “Bộp!” Nhuận Sinh tỉnh lại, đau đớn ngã vào trong nước. “Bộp!” Đàm Văn Bân cũng vậy. Nhưng khi Lý Truy Viễn kéo ống quần của Tiết Lượng Lượng, cậu sững người. Sợi chỉ cắn vào chân anh ấy lại có màu đen, và trông không còn chút sức sống nào.

Lý Truy Viễn phát hiện và kéo trùng đen trên chân Tiết Lượng Lượng.Lý Truy Viễn phát hiện và kéo trùng đen trên chân Tiết Lượng Lượng.

Cậu vẫn giật nó ra. Tiết Lượng Lượng chỉ khẽ “xì” một tiếng, cơn đau không quá mạnh. Anh không những không ngã, mà còn lập tức vươn tay đỡ lấy Lý Truy Viễn đang lảo đảo trong nước.

“Lên mau!”

Cả bốn người vội vã bò lên những bậc thang cao hơn, thoát khỏi mặt nước tử thần đang dâng lên.

Bốn người bò lên cầu thang, thoát khỏi mặt nước.Bốn người bò lên cầu thang, thoát khỏi mặt nước.

Lý Truy Viễn ngồi trên bậc thang đá, vừa thở dốc vừa kể lại tất cả. Về giấc mơ nhiều tầng, về việc bức tượng đá người phụ nữ chỉ là một cái bẫy đánh lạc hướng, và về những con trùng trắng nhỏ là nguồn cơn của mọi chuyện. Cậu nhớ lại khoảnh khắc trong tầng mộng đầu tiên, khi cậu nhận ra có điều không ổn và vung nước hất vào mặt họ. Nhưng vô ích.

Lý Truy Viễn vung nước đánh thức Nhuận Sinh và đồng đội.Lý Truy Viễn vung nước đánh thức Nhuận Sinh và đồng đội.

Rồi trong tầng mộng thứ hai, cậu đã chủ động đưa tay ra để một con trùng nhỏ cắn vào, một phép thử đau đớn nhưng cần thiết để phá vỡ ảo giác.

Lý Truy Viễn bị một sinh vật trắng nhỏ cắn vào tay.Lý Truy Viễn bị một sinh vật trắng nhỏ cắn vào tay.

“Vậy ra,” Đàm Văn Bân run rẩy nói, “thứ thật sự có vấn đề là bậc thang dưới cùng?”

“Đúng vậy,” Lý Truy Viễn gật đầu, ánh mắt sáng rực. Cậu nhìn xuống bậc thang ngập trong nước, nơi những con trùng kia chui ra. Cậu đã lặn xuống, dùng đèn pin kiểm tra nó trong giấc mơ tầng hai. Bậc đá đó trong suốt như ngọc, và bên trong đầy những sợi chỉ trắng đang chuyển động.

Lý Truy Viễn dùng đèn pin kiểm tra bậc thang cuối cùng.Lý Truy Viễn dùng đèn pin kiểm tra bậc thang cuối cùng.

“Tiểu Viễn, để anh giúp cậu đập vỡ nó,” Nhuận Sinh nói, anh luôn hiểu ý cậu.

Đàm Văn Bân lo lắng nhìn xuống làn nước. Anh chợt cảm thấy một nỗi khủng hoảng mơ hồ. Tiểu Viễn là bộ não, Nhuận Sinh là sức mạnh, ngay cả Tiết Lượng Lượng cũng có những kỹ năng đặc biệt. Còn mình… dường như vô dụng. Anh phải tìm cách gia tăng giá trị của bản thân, nếu không muốn bị bỏ lại phía sau.

Đàm Văn Bân lo lắng, suy nghĩ về giá trị bản thân.Đàm Văn Bân lo lắng, suy nghĩ về giá trị bản thân.

Không cần dụng cụ, Nhuận Sinh chỉ tìm một hòn đá lớn, rồi lặn xuống. Anh gồng mình, dùng hết sức đập liên tục vào bậc thang. Dưới nước, lực bị cản đi rất nhiều, nhưng từng cú đập của anh vẫn vang lên âm thanh trầm đục. Bậc thang đá bắt đầu nứt ra.

Nhuận Sinh đập vỡ bậc thang dưới nước bằng đá.Nhuận Sinh đập vỡ bậc thang dưới nước bằng đá.

Những mảnh vỡ như ngọc bích nổi lên, và vô số con trùng nhỏ tản ra, nhưng chúng đều tránh xa bốn người, như thể cảm nhận được họ đã có “kháng thể”.

Một lát sau, Nhuận Sinh trồi lên mặt nước. Anh thở hổn hển, trong tay nâng một khối vuông vức, lấp lánh dưới ánh đèn. Đó là một khối ngọc ấn.

Nhuận Sinh nổi lên, nâng khối ngọc ấn.Nhuận Sinh nổi lên, nâng khối ngọc ấn.

Lý Truy Viễn vội đón lấy. Khối ngọc ẩm ướt và trong suốt, bên trong dường như có vô số hạt nhỏ li ti, có lẽ là trứng của những con trùng kia. Phía dưới đế ấn, chỉ khắc độc một chữ cổ.

Lý Truy Viễn kiểm tra chữ "Dung" trên ngọc ấn.Lý Truy Viễn kiểm tra chữ "Dung" trên ngọc ấn.

“Là chữ ‘Dung’,” Lý Truy Viễn thì thầm.

“Dung?” Đàm Văn Bân hỏi, “Ý nghĩa là gì?”

“Vào thời Thương Chu, ở vùng này từng có một nước chư hầu tên là nước Dung, nhưng đã bị diệt vong từ thời Xuân Thu.”

Tiết Lượng Lượng suy đoán: “Vậy có thể là sau này, có người đã phát hiện ra bí mật của nước Dung và xây dựng nên nơi này?”

Lý Truy Viễn lắc đầu, ánh mắt vẫn dán chặt vào khối ngọc ấn. Nó không chỉ là một món đồ cổ. Nó là một cơ quan sống, một cái tổ ấp nở ra ảo giác và tử vong. Cậu giao khối ấn cho Nhuận Sinh cất giữ. Món đồ này, và bí mật về nước Dung đã biến mất, phải đợi rời khỏi đây mới có thể nghiên cứu kỹ hơn. Nhưng cậu có cảm giác, thứ họ vừa tìm thấy không chỉ là chìa khóa cho con đường phía trước, mà còn là khởi đầu của một bí ẩn còn lớn hơn rất nhiều.

(Hết phần 127)

Tóm tắt:

Nhân vật xuất hiện:

Từ khoá chương 127: