Nước đã ngập đến mắt cá chân, lạnh buốt. Không còn đường lui, bốn người chỉ biết ngước nhìn lên. Trước mặt họ không phải lối thoát, mà là một bức tượng đầu rắn khổng lồ, miệng há toang hoác như sẵn sàng nuốt chửng tất cả.

Bốn người ngước nhìn bức tượng đầu rắn khổng lồ.Bốn người ngước nhìn bức tượng đầu rắn khổng lồ.

“Xem ra, người nước Ung thờ rắn,” Tiết Lượng Lượng lẩm bẩm. Không còn lựa chọn nào khác, họ bước thẳng vào miệng con quái vật bằng đá. Bên trong không phải hang động chật hẹp, mà là một không gian rộng lớn, trống trải với những cột đá sừng sững, tựa như một cung điện thô sơ dưới lòng đất. Tiếng bước chân của họ bắt đầu vang vọng một cách kỳ lạ. Dù đã rón rén hết mức, âm thanh vẫn nhân lên, dội lại từ khắp nơi, ngày một dữ dội hơn, ngay cả khi họ đã dừng lại.

Mọi người bước vào miệng rắn, khám phá cung điện đá.Mọi người bước vào miệng rắn, khám phá cung điện đá.

Rồi, một đốm sáng xanh lục le lói phía trước. Lý Truy Viễn chiếu đèn pin tới, ánh sáng xanh biến mất, để lộ ra một con hổ hung dữ đang trong tư thế vồ mồi. Cả nhóm giật mình lùi lại. Nhưng con hổ không hề động đậy. Nó chỉ là một tiêu bản, dù sống động đến rợn người. Ngay sau đó, đốm sáng xanh lại lóe lên.

Ánh sáng xanh lục lóe lên từ mắt hổ dữ tợn.Ánh sáng xanh lục lóe lên từ mắt hổ dữ tợn.

Họ sớm nhận ra đó chỉ là một loài đom đóm ký sinh trong các tiêu bản. Khi đèn pin lia đi, họ phát hiện ra cả một bầy mãnh thú bằng xương bằng thịt đang đứng sừng sững trên các bệ đá. Kỳ lạ nhất là hai hình người, một nam một nữ, mặc giáp da, mặt đeo mặt nạ rắn bằng đồng, đứng giữa bầy thú như những vị vua.

Hai hình người đeo mặt nạ rắn đồng giữa bầy thú.Hai hình người đeo mặt nạ rắn đồng giữa bầy thú.

Tiếp tục tiến sâu vào, một cảnh tượng kinh hoàng đột ngột hiện ra. Một đống xương trắng khổng lồ, cao như ngọn đồi nhỏ, bốc lên ánh sáng xanh lục từ hàng ngàn con đom đóm. Đống xương được tạo nên từ vô số hài cốt gia súc, dã thú, và ở chính giữa, làm trụ đỡ cho tất cả, là xương người. Từng bộ xương người chồng chất, người này vịn vào người kia, leo lên trên trong một tư thế đầy tuyệt vọng. Trước sự tàn khốc này, Đàm Văn Bân không kìm được, anh nhắm mắt lại, lòng trào dâng một nỗi xót xa cho những sinh mạng bị hiến tế.

Đàm Văn Bân nhắm mắt, đau buồn trước đống xương người.Đàm Văn Bân nhắm mắt, đau buồn trước đống xương người.

Phía sau đống xương trắng là một lối đi lên, dẫn tới một chiếc giường lớn có màn che bằng sợi vàng lấp lánh. Và quan trọng hơn cả, là một cánh cửa hé mở - lối thoát duy nhất. Khi cả nhóm đi vòng qua đống xương, họ sững lại. Dưới chân bậc thang, một vật kim loại nằm đó. Nhuận Sinh cúi xuống nhặt lên. Anh khẽ “rắc” một tiếng khi cố lắp nó lại, nhưng cái xẻng đã gỉ sét đến mức gãy rời. “Là xẻng của chúng ta,” anh khẳng định. Một tiền bối trong nghề đã từng đến đây.

Nhuận Sinh nhặt chiếc xẻng Hoàng Hà bị gỉ sét.Nhuận Sinh nhặt chiếc xẻng Hoàng Hà bị gỉ sét.

Họ cẩn trọng bước lên bậc thang. Chiếc giường lớn được đặt giữa một con hào vuông, chứa đầy thứ chất lỏng màu trắng xanh. Một mùi hôi thối quen thuộc xộc thẳng vào mũi. “Mùi tử thi dưới nước,” Đàm Văn Bân buột miệng. Mùi hôi nồng nặc và thuần khiết đến đáng sợ.

Mùi tử thi dưới nước nồng nặc quanh giường lớn.Mùi tử thi dưới nước nồng nặc quanh giường lớn.

Bốn người nín thở đi vòng qua chiếc giường, men theo lối đi hẹp, cuối cùng cũng đến được cánh cửa. Tưởng rằng đã an toàn, mọi người vừa thở phào nhẹ nhõm, thì đột nhiên, từ khe cửa hé mở, một khuôn mặt phụ nữ thò ra.

Khuôn mặt phụ nữ thò ra từ cánh cửa hé mở.Khuôn mặt phụ nữ thò ra từ cánh cửa hé mở.

Cô ta xuất hiện đột ngột và im lặng đến quỷ dị. Không một giây do dự, Nhuận Sinh vung nửa cái xẻng gãy trên tay, bổ thẳng vào khuôn mặt đó. “Bốp!” Một tiếng động khô khốc vang lên, chiếc xẻng chỉ đập vào cạnh cửa. Khuôn mặt biến mất, rồi lại thò ra từ phía bên kia, nở một nụ cười trong trẻo như chuông bạc, nhưng lại khiến người ta lạnh sống lưng.

Nhuận Sinh bổ xẻng vào khuôn mặt phụ nữ.Nhuận Sinh bổ xẻng vào khuôn mặt phụ nữ.

Tiếng cười của cô ta lan ra, vang vọng khắp địa cung. Ngay lập tức, những con đom đóm chuyển từ màu xanh sang đỏ rực, nhuộm cả không gian trong một màu máu. Thứ nước trong con hào quanh giường bắt đầu sôi sùng sục. Tấm màn vàng trên giường tự động lay động, để lộ một người phụ nữ mặc váy đỏ đang ngồi bên trong. Bất chợt, cơ thể cô ta vặn vẹo một cách dị hợm, mái tóc dài đen nhánh quét một vòng, và cả người cô ta xoay ngược lại, đối mặt với họ.

Xương trắng bốc cháy lửa ma quái, đom đóm đỏ rực.Xương trắng bốc cháy lửa ma quái, đom đóm đỏ rực.
Người phụ nữ váy đỏ xoay người, tóc dài buông xõa.Người phụ nữ váy đỏ xoay người, tóc dài buông xõa.

Bị kẹp giữa tiếng cười ma quái phía trước và người phụ nữ quỷ dị phía sau, cả nhóm rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan. Đúng lúc đó, mặt nước trong hào rung chuyển. Tám người từ từ trồi lên, dùng vai khiêng cả chiếc giường lớn. Bốn người là hộ vệ mặc giáp da cổ xưa, và bốn người còn lại mặc trang phục Thanh triều, chính là những tiền bối đã bỏ lại chiếc xẻng.

Tám người khiêng giường lớn nổi lên từ hồ nước.Tám người khiêng giường lớn nổi lên từ hồ nước.

Tám người khiêng giường bước lên bậc thang, tiến thẳng về phía họ, mỗi bước chân đều nặng nề như tiếng trống tử thần. Nhuận Sinh siết chặt cán xẻng, sẵn sàng tử chiến. Nhưng ngay khoảnh khắc tuyệt vọng đó, Lý Truy Viễn chợt thấy một trong bốn người khiêng giường mặc đồ Thanh triều, dù thân thể cứng đờ, đôi mắt lại đang điên cuồng đảo qua lại. Miệng anh ta liên tục mấp máy, ra hiệu một khẩu hình không tiếng: “Đi lối này… đi lối này…”

Người khiêng giường hé miệng, ra hiệu lối thoát.Người khiêng giường hé miệng, ra hiệu lối thoát.

(Hết phần 128)

Tóm tắt:

Nhân vật xuất hiện:

Từ khoá chương 128: