Một ánh mắt. Giữa tiếng cười ma quái và cỗ kiệu ma quỷ đang lao tới, một trong những kẻ khiêng kiệu, một người chết từ trăm năm trước, vừa dùng ánh mắt ra hiệu cho tôi. Hắn ta không nhìn về cánh cửa lớn nơi tiếng cười vọng ra, mà liếc về phía chiếc giường bọn họ đang khiêng.

Người Thanh triều dùng ánh mắt ra hiệu cho Lý Truy Viễn.Người Thanh triều dùng ánh mắt ra hiệu cho Lý Truy Viễn.

Quyết định phải được đưa ra trong tích tắc. Lịch sử đã cho thấy câu trả lời: bốn người vớt xác nhà Thanh năm đó hẳn đã chọn xông vào cửa, và kết cục là trở thành những kẻ khiêng kiệu vô hồn này. Tôi sẽ không lặp lại sai lầm đó.

“Chạy qua dưới gầm giường!” tôi hét lên.

Không một giây do dự, cả bốn chúng tôi lao về phía trước, một cảnh tượng kỳ dị, giống như tự mình nộp mạng cho quái vật. Tấm màn vàng trên kiệu từ từ hé mở, mái tóc dài bên trong tách ra, để lộ một khuôn mặt người phủ đầy vảy rắn, với đôi đồng tử dọc tà ác.

Bốn người chạy nhanh dưới gầm giường đang lao tới.Bốn người chạy nhanh dưới gầm giường đang lao tới.

Khi cúi người lướt qua gầm giường, tôi liếc thấy một miếng ngọc bội đeo bên hông người đàn ông đã ra hiệu. Tôi đưa tay giật mạnh, một hành động vô thức để ghi nhớ ân tình. Nhưng miếng ngọc được buộc quá chặt. Tôi buông tay, không thể vì nó mà chậm lại.

Lý Truy Viễn cố gắng giật miếng ngọc bội từ người nhắc nhở.Lý Truy Viễn cố gắng giật miếng ngọc bội từ người nhắc nhở.

Khi chúng tôi đã an toàn ở phía bên kia, bên bờ hồ nước, một tiếng “đinh” khẽ vang lên. Miếng ngọc bội tự động rơi xuống, lăn một vòng rồi dừng lại ngay dưới chân tôi. Trên đó khắc năm chữ: “Phong Đô Âm Chi Vọng”.

Miếng ngọc bội lăn đến chân Lý Truy Viễn.Miếng ngọc bội lăn đến chân Lý Truy Viễn.

Phía sau, cỗ kiệu đã đến trước cửa lớn. Tiếng cười từ bên trong càng lúc càng dồn dập. Tám kẻ khiêng kiệu dùng chính chiếc giường làm dùi cui, húc mạnh vào cánh cửa. Cùng lúc đó, hồ nước sau lưng chúng tôi bắt đầu vang lên tiếng “rắc rắc”. Mực nước hạ xuống với tốc độ chóng mặt, để lộ ra một cái hố đen ngòm dưới đáy.

Tiếng cười ma quái văng vẳng từ cánh cửa lớn.Tiếng cười ma quái văng vẳng từ cánh cửa lớn.
Hồ nước cạn nhanh để lộ hố sâu dưới đáy.Hồ nước cạn nhanh để lộ hố sâu dưới đáy.

Rồi cánh cửa bị húc tung. Cảnh tượng bên trong không phải là thế giới cực lạc. Từ một khuôn mặt phụ nữ, biến thành hai, rồi bốn, tám… chẳng mấy chốc, toàn bộ cánh cửa ken đặc những nụ cười đàn bà giống hệt nhau. Chúng không có thân người, mà là thân của loài thằn lằn nhầy nhụa, trườn ra như một dòng lũ đen ngòm, lao vào nuốt chửng những đốm lân tinh lập lòe trên các đống xương thú. Đây là bữa tiệc của chúng.

Vô số khuôn mặt phụ nữ rắn tràn ngập cánh cửa.Vô số khuôn mặt phụ nữ rắn tràn ngập cánh cửa.

Những con đi sau không còn thức ăn, chúng quay đầu, lao về phía chúng tôi.

“Xuống thôi!”

Không còn lựa chọn nào khác. Bốn người chúng tôi cùng nhau nhảy vào cái hố sâu hun hút. Nhuận Sinh đi cuối cùng để chặn hậu. Một con rắn thằn lằn lao tới, anh vung xẻng nhưng nó quá nhanh nhẹn, né được rồi bật người phóng thẳng vào mặt anh. Nhuận Sinh tóm gọn nó bằng tay trái rồi đập mạnh vào vách đá. “Bốp!” một tiếng, dịch hôi tanh bắn tung tóe.

Nhuận Sinh đập mạnh rắn thằn lằn vào tường.Nhuận Sinh đập mạnh rắn thằn lằn vào tường.

Nhưng chúng quá đông. Hai con nữa đã kịp cắn vào tay và đùi anh, một con khác thậm chí còn trườn ra sau lưng, dùng miệng hút chặt vào da thịt anh như một cái giác hút. Nhuận Sinh gầm lên, không chống cự nữa mà quay đầu chạy thục mạng. Khi anh vừa lướt qua, tôi và Tiết Lượng Lượng hợp sức kéo hai tấm cửa đồng từ hai bên vách sập lại, nghiền nát mấy con rắn đang đuổi theo.

Bên này, Nhuận Sinh xé toạc hai con rắn khỏi người, mặc cho da thịt cũng bị rách theo. Nhưng con sau lưng thì khác. Khi anh dựa lưng vào tường nghiền nát nó, một cơn đau buốt óc ập đến. Con quái vật đã chết, nhưng bộ phận miệng của nó vẫn cắm sâu vào da thịt anh. Nó không ăn thịt. Nó đang chuẩn bị ký sinh!

Nhuận Sinh phát hiện rắn thằn lằn đang ký sinh.Nhuận Sinh phát hiện rắn thằn lằn đang ký sinh.

“Anh Nhuận Sinh, không…”

Tôi chưa kịp cản, Nhuận Sinh đã nghiến răng, đưa tay ra sau lưng và giật mạnh. Một miếng thịt lớn bằng quân mạt chược bị kéo phăng ra cùng với thứ gớm ghiếc đó. Máu túa ra. Không chút do dự, anh lấy hộp nhang thuốc, nhai nát một cây rồi đắp lên các vết thương. Thật thần kỳ, máu ngừng chảy gần như ngay lập tức.

Nhuận Sinh dứt khoát giật vật ký sinh khỏi lưng.Nhuận Sinh dứt khoát giật vật ký sinh khỏi lưng.
Nhuận Sinh dùng nhang thuốc bôi vết thương.Nhuận Sinh dùng nhang thuốc bôi vết thương.

Sau khi Nhuận Sinh tạm ổn, chúng tôi tiếp tục tiến sâu vào đường hầm. Tôi giơ đèn pin lên cao. Những bức bích họa cổ xưa hiện ra, kể một câu chuyện.

Lý Truy Viễn chiếu đèn pin lên bích họa trần hầm.Lý Truy Viễn chiếu đèn pin lên bích họa trần hầm.

Tiết Lượng Lượng thì thầm: “Cảnh tượng của Cổ Dung Quốc.”

Tôi gật đầu, ánh đèn lướt qua hình ảnh một người phụ nữ quyền quý đang chỉ huy xây dựng chính nơi này, dẫn dắt bách thú và binh lính chinh phục một con mãng xà khổng lồ ngự trên mây.

Đàm Văn Bân thắc mắc: “Một ngôi mộ mà cần trang trí thế này sao?”

Tôi lắc đầu, giọng trầm xuống. “Đây không phải là lăng mộ.” Tôi dừng lại một chút, để lời nói của mình thấm vào không khí lạnh lẽo. “Vì chủ nhân của nó, khi vào đây, có lẽ vẫn chưa chết.”

(Hết phần 129)

Tóm tắt:

Nhân vật xuất hiện:

Từ khoá chương 129: