“Khoan đã!”

Giọng Lý Truy Viễn vang lên, cắt ngang sự im lặng của hầm mộ. Anh dừng bước, ra hiệu cho cả đội ngừng lại. Ánh đèn pin của anh lia ngược, rà soát từng bức bích họa họ vừa đi qua, dừng lại ở một chi tiết mà tất cả đã bỏ lỡ.

Lý Truy Viễn dùng đèn pin soi kỹ bích họa bí ẩn.Lý Truy Viễn dùng đèn pin soi kỹ bích họa bí ẩn.

“Mọi người xem,” anh nói, giọng trầm xuống. “Phía sau người phụ nữ trong các bức tranh, luôn có một bóng người gầy gò, màu sắc đậm hơn. Nhưng ở bức cuối cùng, khi nàng ta lên trời, hắn lại biến mất.”

Tiết Lượng Lượng nheo mắt. “Đúng vậy. Hắn ta được cố ý làm nổi bật. Người này có địa vị rất cao, hoặc là… kẻ chủ mưu thật sự đứng sau tất cả.”

Tiết Lượng Lượng và Lý Truy Viễn phân tích bóng người gầy.Tiết Lượng Lượng và Lý Truy Viễn phân tích bóng người gầy.

Lý Truy Viễn gật đầu. “Nhưng hắn lại không cùng nàng đến cõi cực lạc.”

Một khoảng lặng nặng trĩu. Rồi cả hai đồng thanh, một kết luận lạnh gáy:

“Nàng ta bị lừa rồi.”

Toàn bộ địa cung này, cuộc phi thăng này, là một cái bẫy.

Đàm Văn Bân run rẩy hỏi: “Hai anh lớn, vậy… vậy chúng ta có an toàn không?”

Tiết Lượng Lượng đáp gọn: “Nếu đây là địa cung của người phụ nữ, chúng ta an toàn. Nếu là của kẻ đã lừa nàng… thì cuộc chơi bây giờ mới thực sự bắt đầu.”

Lời nói đó như một luồng gió lạnh thổi qua hầm mộ. Họ tiếp tục tiến vào sâu hơn, đi qua những phòng tai trống rỗng, càng củng cố thêm giả thuyết về một sự lừa dối tàn khốc. Cuối cùng, một cánh cổng vòm lớn hiện ra. Quỳ gối hai bên là hai thi thể mặc giáp da, một nam một nữ, nước từ hai đầu rắn trên tường liên tục nhỏ giọt lên người họ.

Bốn người đối diện hai thi thể mặc giáp da.Bốn người đối diện hai thi thể mặc giáp da.

“Mùi xác thủy thi nồng nặc,” Nhuận Sinh gằn giọng, siết chặt cây xẻng trong tay.

Nhưng Lý Truy Viễn không nhìn hai cái xác. Ánh đèn của anh chiếu lên cao, phát hiện hai bức bích họa mới, ẩn trong bóng tối. Một bức vẽ con thuyền ra khơi, hướng đến một kiến trúc kỳ lạ dưới đáy biển. Bức còn lại vẽ một người đàn ông đứng trên đỉnh núi, dưới chân là một người phụ nữ đang quỳ lạy.

Lý Truy Viễn soi đèn lên hai bức bích họa mới.Lý Truy Viễn soi đèn lên hai bức bích họa mới.

Kẻ đã lừa gạt nữ quý tộc nước Dung… chính là kẻ đã trở về từ chuyến đi biển định mệnh đó. Một luồng khí tức bất an len lỏi, kích thích thần kinh Lý Truy Viễn. Anh không do dự, áp trán vào lưng Đàm Văn Bân.

“Bảo vệ em,” anh thì thầm và nhắm mắt lại.

Lý Truy Viễn nhắm mắt, chuẩn bị nhập cõi âm.Lý Truy Viễn nhắm mắt, chuẩn bị nhập cõi âm.

Thế giới đảo lộn. Khi Lý Truy Viễn ngẩng đầu, ba người đồng đội đã biến mất. Phía trước anh, giữa hai thi thể quỳ gối, một người đàn ông thứ ba xuất hiện. Hắn mặc áo gấm, đeo một chiếc mặt nạ hình rắn đầy bí ẩn.

Lý Truy Viễn đối mặt người đàn ông mặt nạ bí ẩn.Lý Truy Viễn đối mặt người đàn ông mặt nạ bí ẩn.

“Ngươi không phải người,” Lý Truy Viễn nói thẳng. “Ngươi cũng là xác chết di động.”

Người đàn ông mặt nạ không đáp. Hắn chỉ lặng lẽ giơ tay lên, một chiếc chuông nhỏ xuất hiện. Hắn bắt đầu rung chuông. Tiếng chuông vừa vang lên, thi thể nam bên cạnh co giật rồi từ từ đứng dậy, tay nắm lấy thanh kiếm bên cạnh.

Người đàn ông mặt nạ rung chuông, xác nam tỉnh dậy.Người đàn ông mặt nạ rung chuông, xác nam tỉnh dậy.

Cùng lúc đó, ở thế giới thực, Đàm Văn Bân quay lại nhìn cậu bé đang tựa vào lưng mình và hét lên kinh hãi: “Mẹ kiếp! Mắt Tiểu Viễn đang chảy máu, nhiều lắm!”

Đàm Văn Bân kinh hãi thấy Lý Truy Viễn chảy máu mắt.Đàm Văn Bân kinh hãi thấy Lý Truy Viễn chảy máu mắt.

Nhuận Sinh và Tiết Lượng Lượng không dám quay đầu, họ đối mặt với xác nam đang lừ lừ tiến tới. Nhưng trong cõi âm, Lý Truy Viễn lại mỉm cười. Kẻ đeo mặt nạ quay sang định đánh thức nốt xác nữ, nhưng hắn đã chậm một bước. Nàng ta đã tự mở mắt.

Bởi vì Lý Truy Viễn vừa cho nàng thấy sự thật: Chủ nhân của nàng đã bị chính kẻ này hãm hại.

“Báo thù cho chủ nhân của ngươi đi!”

Trong thực tại, xác nữ đột ngột vùng dậy. Nhưng thay vì tấn công nhóm người, nàng ta điên cuồng lao vào xác nam, một kiếm đâm xuyên qua ngực hắn, rồi đè hắn xuống đất cắn xé.

Xác nữ tỉnh dậy, điên cuồng tấn công xác nam.Xác nữ tỉnh dậy, điên cuồng tấn công xác nam.

Lý Truy Viễn mở bừng mắt, tầm nhìn nhuốm một màu đỏ tươi. “Nhanh! Xông vào trong, tìm lối ra!”

Đàm Văn Bân cõng vội cậu bé lên. Bốn người không dám chần chừ, luồn lách qua trận chiến điên cuồng của hai xác sống, lao vào huyệt chính phía sau cánh cổng.

Bốn người luồn lách qua trận chiến xác sống.Bốn người luồn lách qua trận chiến xác sống.

Bên trong trống rỗng, chỉ có một chiếc ghế vàng son lộng lẫy ở trung tâm. Trên ghế, người đàn ông mặt nạ đang ngồi, nhưng là một phiên bản khác – héo hon, tàn tạ, yếu ớt. Phía trên, vô số giọt máu đen đỏ từ trần đá nhỏ xuống, nuôi dưỡng cơ thể tàn phế của hắn.

Người đàn ông mặt nạ ngồi trên ghế vàng son.Người đàn ông mặt nạ ngồi trên ghế vàng son.

Hắn ta quá yếu, yếu đến mức không thể tự đứng dậy. Nhuận Sinh không cho hắn cơ hội. Anh vung xẻng, một tiếng “Bốp!” khô khốc vang lên, lồng ngực hắn lõm vào. Thêm một cú nữa, chiếc mặt nạ bay ra, cái đầu nổ tung.

Nhuận Sinh dùng xẻng đập nát đầu kẻ thù.Nhuận Sinh dùng xẻng đập nát đầu kẻ thù.

“Có thang đá!” Tiết Lượng Lượng reo lên từ phía sau chiếc ghế.

Trước khi đi, Đàm Văn Bân run rẩy lục soát thi thể không đầu. Anh sợ, nhưng anh muốn mình có ích. Anh lôi ra một chiếc chuông và một cục bùn đen, trông như rơm mục.

Đàm Văn Bân sợ hãi lục soát thi thể.Đàm Văn Bân sợ hãi lục soát thi thể.

“Tiểu Viễn, muốn không?”

“Muốn! Cất kỹ cục bùn đó đi, anh Bân!” Lý Truy Viễn mừng rỡ. Đó không phải bùn, đó là những thẻ tre đã mục nát.

Họ bắt đầu leo lên thang đá dốc đứng, hướng về phía tự do. Bỗng, cả đường hầm rung chuyển dữ dội. Một thân hình khổng lồ, con vua rắn, phá vỡ vách đá bên dưới, lao thẳng vào địa cung, gây ra một trận sụp đổ kinh hoàng. Bụi đất mù mịt bốc lên, nhưng họ đã ở rất gần lối ra.

Bằng sức lực cuối cùng, cả bốn người chui ra khỏi một khe đá, ngã vật xuống đất. Họ ngửa mặt lên trời, hít lấy hít để không khí trong lành, nhìn mặt trời rực rỡ.

Bốn người thoát ra, hít thở không khí tự do.Bốn người thoát ra, hít thở không khí tự do.

Cuối cùng cũng thoát rồi. Nhưng trong lòng Lý Truy Viễn, một bí mật còn lớn hơn cả địa cung này chỉ vừa mới bắt đầu. Những thẻ tre mục nát trong túi Đàm Văn Bân… chúng rốt cuộc chứa đựng điều gì?

(Hết phần 130)

Tóm tắt:

Nhân vật xuất hiện:

Từ khoá chương 130: