Con trỏ nhấp nháy trên trang giấy trắng, đều đặn, lạnh lùng, như một nhịp tim vô cảm. Trong đầu tôi, thế giới ấy đang gào thét. Những nhân vật tôi yêu quý đang mắc kẹt giữa một trận chiến, họ cần tôi dẫn lối, cần tôi cho họ lời nói, cho họ hành động. Nhưng ngón tay tôi như đông cứng trên bàn phím. Cả cơ thể chìm trong một sự uể oải lạ lùng, một lớp sương mù dày đặc bao phủ lấy tâm trí, khiến mọi cảm xúc trở nên xa vời.
Tôi cố gắng nhắm mắt, hình dung lại khung cảnh. Nhưng tất cả những gì tôi cảm nhận được là sức nặng của mí mắt, cái lạnh len lỏi từ sàn nhà và tiếng vo ve khe khẽ của máy tính. Những con chữ tôi gõ ra rồi lại xóa đi, chúng vô hồn, sáo rỗng, như những cái xác không hồn của ý tưởng. Tôi biết cái cảm giác này. Đây không phải là thiếu ý tưởng, mà là cạn kiệt năng lượng.
Một ký ức chợt ùa về, từ những ngày tháng hoàn thành cuốn sách trước. Tôi đã từng phớt lờ những dấu hiệu này, từng ép mình lao về phía trước như một con thiêu thân. Tôi đã nghĩ rằng chỉ cần cố gắng, chỉ cần tranh thủ từng đêm, từng giờ, là có thể chiến thắng. Nhưng cái giá phải trả là những tuần lễ kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần, khi câu chuyện kết thúc cũng là lúc tôi gục ngã. Người ta thường nói, "ăn một miếng, khôn thêm một miếng", bài học xương máu ấy tôi vẫn còn nhớ rõ. Câu chuyện lần này sẽ là một hành trình dài, tôi không thể gục ngã ngay ở những chặng đầu tiên.
Thôi vậy. Tôi tự nhủ với mình. Không cố gắng nữa. Tôi nhẹ nhàng gập màn hình máy tính lại, chấm dứt ánh sáng xanh ám ảnh và tiếng nhấp nháy vô tình của con trỏ. Căn phòng chìm vào bóng tối yên tĩnh.
Tôi biết, ở ngoài kia, có những người đang chờ đợi. Có những tâm hồn đang mong mỏi được biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo với những nhân vật của tôi. Một cảm giác áy náy khẽ dâng lên. Tôi muốn gửi đến họ một lời xin lỗi, một cái ôm thật chặt qua những dòng chữ vô hình. Nhưng đêm nay, tôi phải ích kỷ một chút, phải chăm sóc cho chính mình trước đã.
Bởi vì câu chuyện này, những nhân vật này, họ xứng đáng có được một người kể chuyện với trái tim tràn đầy nhiệt huyết và một tâm trí minh mẫn nhất. Họ không đáng bị kể lại bởi một tâm hồn mệt mỏi. Họ đang ở đó, trong bóng tối tĩnh lặng của tâm trí tôi, kiên nhẫn chờ đợi. Họ không hề biến mất. Họ chỉ đang cùng tôi nghỉ ngơi. Ngày mai, khi bình minh lên và một tách trà nóng được pha, chúng tôi sẽ lại bắt đầu. Cuộc phiêu lưu của họ sẽ lại tiếp diễn, rực rỡ và mạnh mẽ hơn.
(Hết phần 131)