Trên mặt sông, hai thi thể dính chặt vào nhau, đen kịt như hai miếng thịt hỏng, một nam úp một nữ ngửa, nổi lềnh bềnh. Dân làng tụ tập trên bờ, xì xào bàn tán. Giữa đám đông, một bà lão một mắt đang cãi vã với hai người đàn ông vớt xác địa phương. Bà ta thà để con trai con dâu mình ngâm dưới nước chứ không chịu trả thêm tiền.

Hai thi thể đen kịt dính chặt nổi trên sông.Hai thi thể đen kịt dính chặt nổi trên sông.

Thấy Âm Manh cùng ba người lạ mặt đi tới, bà lão một mắt lập tức đắc ý. Bà ta vừa đi về phía Âm Manh, gương mặt vừa biến đổi từ nụ cười sang mếu máo, rồi đến khi tới gần, bà ta vừa khóc vừa cười, nắm chặt lấy tay cô bé.

“Cháu gái lớn, con cuối cùng cũng đến rồi! Mau, mau vớt cha mẹ con lên đi, họ đáng thương lắm!”

Bà lão một mắt vừa khóc vừa cười nắm tay Âm Manh.Bà lão một mắt vừa khóc vừa cười nắm tay Âm Manh.

Đàm Văn Bân đứng cạnh không khỏi đảo mắt trước màn kịch vụng về. Âm Manh chẳng nói chẳng rằng, chỉ lặng lẽ gật đầu. Cô bé bày biện bàn thờ đơn sơ bên bờ sông, đốt nến, thắp hương. Dáng người nhỏ bé của cô đứng trang nghiêm, miệng lẩm nhẩm những âm tiết cổ xưa khó hiểu, thực hiện pháp sự gọi hồn.

Âm Manh đứng trang nghiêm làm pháp sự bên sông.Âm Manh đứng trang nghiêm làm pháp sự bên sông.

Lý Truy Viễn đứng bên cạnh quan sát, trong khi đó Nhuận Sinh và Đàm Văn Bân đã nóng lòng. Nhuận Sinh châm điếu xì gà, còn Đàm Văn Bân đã xoa tay, ngứa nghề.

Nhuận Sinh châm xì gà, Đàm Văn Bân xoa tay đầy phấn khích.Nhuận Sinh châm xì gà, Đàm Văn Bân xoa tay đầy phấn khích.

Pháp sự vừa xong, hai người họ đã chèo thuyền ra, phối hợp ăn ý. Họ không cố tách hai cái xác dính liền mà kề vai, mỗi người cõng một thi thể, rồi cùng hô “Một, hai, ba!” và nhảy từ thuyền lên bờ.

Nhuận Sinh và Đàm Văn Bân cõng thi thể lên bờ.Nhuận Sinh và Đàm Văn Bân cõng thi thể lên bờ.

Nhìn hai thi thể được đặt xuống, Âm Manh bất giác nhớ lại chuyện sáng nay. Sáng nay thôi, cô còn đang ở trong căn phòng tối, bên cỗ quan tài nơi ông nội nằm. Ông bị liệt, nhưng cô vẫn kiên nhẫn chăm sóc.

Âm Manh nhẹ nhàng đút nước đường cho ông lão.Âm Manh nhẹ nhàng đút nước đường cho ông lão.

Và rồi ông đã mở mắt. Một thoáng ngỡ ngàng, rồi Âm Manh bật cười vui sướng. “Ông ơi, ông mở mắt rồi! Sắc mặt ông tốt hơn nhiều, ông sắp khỏe rồi.”

Âm Manh vui mừng khi ông lão mở mắt.Âm Manh vui mừng khi ông lão mở mắt.

Cô vui vẻ nói chuyện với ông, nhưng cô biết, và cả ông cũng biết, đó chỉ là ánh sáng cuối cùng trước khi lụi tàn. Sau đó, khi ra ngoài sân phơi quần áo cho ông, cô đã không kìm được mà lặng lẽ lau đi những giọt nước mắt. Cả hai ông cháu chỉ đang diễn một màn kịch, mong có một lời từ biệt lịch sự.

Âm Manh lặng lẽ lau nước mắt khi phơi quần áo.Âm Manh lặng lẽ lau nước mắt khi phơi quần áo.

Hiện thực kéo cô trở về. Thi thể đã được cõng vào nhà bà lão một mắt. Cửa vừa đóng lại, bà ta liền kéo Âm Manh vào giữa đám người thân xa lạ, chỉ vào hai cậu bé đang đứng nép một bên.

“Cháu gái lớn à, cha mẹ con đi rồi, bà thì già yếu. Hai đứa em trai này của con… sau này con nuôi chúng nó nhé.”

Âm Manh im lặng. Bà lão lại tiếp lời, giọng ngọt như mía lùi: “Con nuôi chúng lớn, sau này chúng nó là chỗ dựa cho con. Chuyện này cứ thế mà định nhé.”

Hai cậu bé cũng được người lớn giật dây, lí nhí túm lấy chân cô: “Chị ơi.”

Âm Manh cuối cùng cũng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào bà lão, hỏi lại một lần nữa: “Bà muốn con nuôi hai đứa nó?”

“Đúng vậy, tốt biết bao!”

Âm Manh gật đầu. “Ồ.”

Thấy cô bé xuôi lòng, cả nhà thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay lúc đó, Âm Manh giơ tay lên.

“Bốp! Bốp!”

Hai cái tát trời giáng. Hai cậu bé ngã lăn ra đất, ôm mặt khóc ré lên.

Âm Manh tát mạnh hai cậu bé ngã xuống.Âm Manh tát mạnh hai cậu bé ngã xuống.

Cả căn nhà chết lặng. Bà lão một mắt vỗ đùi, gào lên: “Trời ơi, cái đồ mất nhân tính này!” rồi lao về phía Âm Manh. Cô bé không né, chỉ nhấc chân, đá thẳng một cú vào ngực bà ta.

“Bộp!”

Bà lão ngã lăn mấy vòng.

Âm Manh đá mạnh bà lão một mắt ngã lăn.Âm Manh đá mạnh bà lão một mắt ngã lăn.

Mấy người đàn ông xông lên, nhưng cô gái nhỏ bé quen vật lộn với tử thi còn đáng sợ hơn người sống. Cô quật ngã, khóa tay, lên gối, nhanh gọn và tàn nhẫn. Cô túm tóc hai người đàn bà đang la lối, kéo họ lại, ấn mạnh mặt họ vào hai cái xác đen kịt đang đặt trên chiếu.

Âm Manh ép mặt người thân vào thi thể.Âm Manh ép mặt người thân vào thi thể.

Tiếng la hét kinh hoàng vang lên. Ai gượng dậy, cô lại đá cho ngã xuống. Gương mặt cô bình tĩnh đến đáng sợ. Xong xuôi, cô đi thẳng ra cửa.

“Rầm!”

Tấm cửa bị đá gãy nát. Âm Manh bước ra ngoài, đối mặt với đám đông dân làng đang sững sờ.

Âm Manh đá gãy cửa và bước ra ngoài.Âm Manh đá gãy cửa và bước ra ngoài.

Bên ngoài, Đàm Văn Bân đang lo lắng thì thấy Lý Truy Viễn chỉ cúi đầu nhìn một con giun đất đang bò dưới chân, hoàn toàn không có ý định can thiệp.

Lý Truy Viễn cúi đầu nhìn con giun đất.Lý Truy Viễn cúi đầu nhìn con giun đất.

Khi trưởng thôn được gọi tới, Lý Truy Viễn mới lên tiếng, giọng bình thản nhưng đanh thép: “Họ muốn trói cô ấy lại, bán đi lấy tiền sính lễ!”

Lý do này, cùng với việc một cô gái nhỏ bé đánh cả một nhà, khiến vị trưởng thôn chỉ lườm bà lão một mắt rồi khạc một bãi nước bọt xuống đất. “Đáng đời!”

Bốn người họ rời đi trong ánh hoàng hôn. Bỏ lại sau lưng tiếng chửi rủa, tiếng khóc lóc, và cả một quá khứ đầy cay đắng. Âm Manh đi phía trước, bóng lưng thẳng tắp. Cô đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn ba người họ, rồi chỉ vào một quán ăn ven đường, giọng nói bình thản đến lạ.

“Đi ăn lẩu đi, tôi mời.”

(Hết phần 136)

Tóm tắt:

Nhân vật xuất hiện:

Từ khoá chương 136: