Giữa không gian tang tóc, Âm Manh lại mỉm cười. Đó không phải nụ cười gượng gạo, mà là một sự giải thoát chân thật. Ông nội cô bị giam cầm trong quan tài, còn cô bị giam cầm trong tiệm quan tài. Giờ đây, cả hai cuối cùng đã được tự do. Cô đã chiến thắng chính bản thân mình, giữ trọn vẹn hình ảnh một người cháu gái ngoan đến giây phút cuối cùng.

Âm Manh mỉm cười giải thoát sau thời gian dài chăm sóc ông.Âm Manh mỉm cười giải thoát sau thời gian dài chăm sóc ông.

Tang sự diễn ra thật đơn giản. Hai chiếc đèn lồng trắng được treo bên ngoài tiệm, trước cửa đặt một vòng hoa do chính tay Lý Truy Viễn viết tặng. Giữa Phố Quỷ, cảnh tượng này chẳng khiến ai nghĩ là có người thật sự qua đời, họ chỉ ngỡ tiệm đang bày biện để tăng thêm không khí ma quái.

Đèn lồng trắng và vòng hoa tang lễ trang trí tiệm quan tài.Đèn lồng trắng và vòng hoa tang lễ trang trí tiệm quan tài.

Âm Manh mặc đồ tang, quỳ trước linh đường. Đàm Văn Bân và Nhuận Sinh ngồi đối diện đốt giấy tiền. Bên ngoài, trời bất chợt đổ mưa. Lý Truy Viễn bưng một chiếc ghế đẩu nhỏ ra ngồi ngay cửa, lặng lẽ lắng nghe tiếng mưa rơi, hít thở không khí mát lành cuốn trôi đi sự oi bức.

Lý Truy Viễn ngồi trước cửa tiệm lắng nghe tiếng mưa rơi.Lý Truy Viễn ngồi trước cửa tiệm lắng nghe tiếng mưa rơi.

“Cháu muốn an táng ông nội tối nay,” Âm Manh đột ngột lên tiếng, cắt ngang sự im lặng.

Nhuận Sinh ngạc nhiên. “Như vậy không hợp quy củ.”

“Quy củ hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa,” cô đáp, giọng kiên định. “Nhà cháu có truyền thống thủy táng, nhưng… cháu không biết phải làm ở đâu. Ông chưa từng nói rõ.”

Lý Truy Viễn, vẫn quay lưng về phía họ, khẽ cất lời: “Cửu Quải Hà.” Cậu giải thích rằng mình đã đọc được trong phần ghi chú của cuốn gia phả nhà họ Âm.

Nghe vậy, Âm Manh bước tới, không một chút do dự, quỳ xuống bên cạnh cậu bé.

“Anh Tiểu Viễn,” cô thành khẩn, “giúp em với.”

Âm Manh quỳ xuống xin Lý Truy Viễn giúp đỡ.Âm Manh quỳ xuống xin Lý Truy Viễn giúp đỡ.

Lý Truy Viễn gật đầu. Bữa tối hôm đó, họ không có bàn ghế tử tế, chỉ trải túi ni lông ra sàn nhà. Một nồi cơm lớn, một ít chân giò hầm và vài món rau. Bốn người quây quần bên nhau, trong cái tiệm quan tài trống rỗng, chia nhau một bữa ăn đạm bạc mà ấm áp lạ thường.

Bốn người cùng nhau ăn bữa cơm đạm bạc trên sàn.Bốn người cùng nhau ăn bữa cơm đạm bạc trên sàn.

Sau bữa ăn, trong khi bên ngoài vẫn văng vẳng tiếng nhạc ai điếu, bốn người họ lại bày bài ra chơi đấu địa chủ ngay trước linh đường.

Bốn người chơi bài đấu địa chủ trước linh đường ông lão.Bốn người chơi bài đấu địa chủ trước linh đường ông lão.

Đêm xuống, họ bắt đầu lên đường. Nhuận Sinh và Đàm Văn Bân đẩy chiếc xe chở quan tài. Âm Manh đi theo bên cạnh. Kỳ lạ nhất là Lý Truy Viễn. Cậu bé ngồi thẳng trên nắp quan tài, tay cầm một chiếc ô đen, đôi mắt bình tĩnh nhìn về phía trước, như một người lái đò cõi âm đang dẫn đường trong đêm tối.

Lý Truy Viễn ngồi trên quan tài, tay cầm ô đi trong đêm.Lý Truy Viễn ngồi trên quan tài, tay cầm ô đi trong đêm.

Họ đến một bãi sông vắng vẻ, nơi con sông uốn lượn chín khúc gọi là Cửu Quải Đầu. Nhuận Sinh gắng sức đẩy quan tài xuống mép nước, nhưng lạ thay, chiếc quan tài cứ trơ ra, không hề nhúc nhích.

Nhuận Sinh đẩy quan tài xuống nước, nhưng quan tài không trôi.Nhuận Sinh đẩy quan tài xuống nước, nhưng quan tài không trôi.

Lý Truy Viễn bước tới bàn cúng, dùng nến đốt giấy vàng rồi tung lên không trung. Cậu chống hai tay lên bàn, mắt hơi khép lại, thân người khẽ lắc lư. Miệng cậu lẩm nhẩm những lời điếu văn cổ xưa, giọng nói vừa vang vọng trong thực tại, vừa như xuyên thấu đến một thế giới khác.##Lý Truyễn lẩm nhẩm điếu văn, thân thể hơi lắc lư khi đi âm.##

Lý Truy Viễn thực hiện nghi lễ đốt giấy vàng trên bãi sông.Lý Truy Viễn thực hiện nghi lễ đốt giấy vàng trên bãi sông.

Khi cậu dứt lời và ra hiệu cho Âm Manh khấu đầu, một cơn gió lạnh lẽo đến kỳ dị thổi qua bãi sông. Chiếc quan tài vốn dĩ bất động bỗng nhẹ nhàng rời bờ, trôi ra giữa dòng.

Rồi một cảnh tượng kinh hoàng hiện ra. Từ dưới mặt nước đen ngòm, bốn cái bóng từ từ ngưng tụ.

Bốn bóng đen kỳ lạ xuất hiện dưới quan tài trôi nổi.Bốn bóng đen kỳ lạ xuất hiện dưới quan tài trôi nổi.

Những cái bóng đó hóa thành bốn thân thể sình rữa, đầy âm khí. Chúng từ từ nâng chiếc quan tài lên khỏi mặt nước, rồi vác trên vai, lội đi trong dòng sông một cách lặng lẽ. Mùi xác chết nồng nặc bốc lên từ mặt nước.

Bốn tử thi khiêng quan tài trôi đi trong dòng sông.Bốn tử thi khiêng quan tài trôi đi trong dòng sông.

Bất chợt, giữa đêm khuya tĩnh mịch, tiếng gà gáy lanh lảnh vang lên từ đâu đó. Cùng lúc, một vệt sáng đỏ rực kỳ lạ xé toạc tầng mây, hắt thứ ánh sáng âm u xuống mặt sông, rồi vụt tắt. Chiếc quan tài cũng biến mất không một dấu vết.

Gà gáy lanh lảnh và vệt đỏ kỳ lạ trên bầu trời đêm.Gà gáy lanh lảnh và vệt đỏ kỳ lạ trên bầu trời đêm.

Lý Truy Viễn đứng lặng, trán lấm tấm mồ hôi, hơi thở dồn dập. Cậu vừa cảm nhận được một sự nguy hiểm khủng khiếp, một sự tồn tại vĩ đại vẫn đang vận hành nơi đây. Nhưng nỗi sợ hãi nhanh chóng được thay thế bằng một tia phấn khích lạ lùng. Cậu quay lại nhìn về hướng Phong Đô Quỷ Thành, thầm nghĩ: “Thật tốt, ông ấy vẫn còn sống.”

Sáng hôm sau, họ lên thuyền rời đi. Âm Manh đứng ở mũi thuyền, nhìn về tương lai. Còn Lý Truy Viễn lại đứng ở đuôi thuyền, ánh mắt lưu luyến nhìn tòa quỷ thành đang dần khuất xa sau làn sương sớm.

Lý Truy Viễn nhìn lại Phong Đô Quỷ Thành từ đuôi thuyền.Lý Truy Viễn nhìn lại Phong Đô Quỷ Thành từ đuôi thuyền.

Cậu biết, đây chỉ là nếm thử. Cậu tin rằng, khi thời cơ chín muồi, cậu sẽ trở lại quỷ thành này, để chạm vào bí mật cốt lõi của nó. Tương lai, đang từng bước đến gần.

(Hết phần 138)

Tóm tắt:

Nhân vật xuất hiện:

Từ khoá chương 138: