“Con thu dọn xong cả chưa? Có quên gì không đấy?”

Giọng mẹ dịu dàng vang lên từ dưới nhà, kéo tôi ra khỏi dòng suy tư miên man. Tôi gật đầu dù biết mẹ không thể thấy, tay miết nhẹ lên gáy một cuốn sách cũ sờn. Căn gác nhỏ này, nơi chứa đựng cả thời niên thiếu của tôi, giờ đây trống trải đến lạ. Mọi thứ đã được đóng vào chiếc ba lô và thùng giấy, im lìm trong góc, sẵn sàng cho một cuộc hành trình xa.

Mẹ bước lên, đôi mắt lo lắng nhìn quanh một lượt. Bà không nói gì nhiều, chỉ lẳng lặng vuốt lại mấy nếp áo nhàu trên vai tôi.

“Lên thành phố rồi, phải tự lo cho mình, nghe chưa con?” Bà dặn dò, giọng nghèn nghẹn. “Cuộc sống trên đó không như ở làng mình đâu. Phải biết nhìn trước ngó sau, đừng để ai bắt nạt. Nhưng cũng đừng vì thế mà thu mình lại. Cứ là con thôi.”

Tôi chỉ “dạ” một tiếng khẽ. Cổ họng cũng như có gì đó chặn lại. Những lời này, tôi đã nghe cả trăm lần trong mấy tuần qua, nhưng lần nào cũng thấy nao nao.

Tôi xách hành lý xuống nhà. Bữa cơm sáng cuối cùng diễn ra trong im lặng, chỉ có tiếng bát đũa lách cách. Bố gắp cho tôi một miếng cá lớn, vỗ vai tôi thật mạnh: “Thanh niên trai tráng, đi cho mở mang đầu óc. Cứ đi đi, ở nhà đã có bố mẹ lo.”

Lời nói cứng cỏi là vậy, nhưng tôi thấy khoé mắt ông hoe đỏ.

Trước khi ra đầu ngõ, nơi chuyến xe khách đang đợi, tôi xin phép được đi dạo một vòng. Bầu trời buổi sớm vẫn còn mờ sương, không khí lành lạnh mang theo mùi đất ẩm và hương lúa non. Tôi bước trên con đường đất quen thuộc, con đường đã in hằn dấu chân tôi suốt mười tám năm qua, từ những ngày đầu tiên chập chững tập đi cho đến buổi sớm tinh mơ này. Kia là cây gạo già đầu làng, nơi chúng tôi vẫn hẹn nhau mỗi chiều. Kia là dòng sông nhỏ uốn quanh, nơi mùa hè nào cũng rộn rã tiếng cười đùa. Tất cả, chỉ trong vài giờ nữa, sẽ chỉ còn là ký ức.

Nhân vật chính lặng lẽ nhìn lại làng trước hành trình mới.Nhân vật chính lặng lẽ nhìn lại làng trước hành trình mới.

Tôi đứng lặng hồi lâu, hít một hơi thật sâu, cố gắng thu hết vào lồng ngực hình ảnh và hương vị của nơi này. Một chương sách của cuộc đời tôi, chương sách êm đềm và trong trẻo nhất, sắp sửa khép lại. Tôi biết mình phải đi. Thế giới ngoài kia rộng lớn và đầy hứa hẹn, những bài giảng ở trường đại học, những con đường náo nhiệt của thành phố, những con người mới, những câu chuyện mới đang chờ đợi. Nhưng tôi cũng biết, một phần hồn mình sẽ mãi mãi ở lại đây, với mái ngói rêu phong, với con đường đất và với những người tôi thương yêu.

Tiếng còi xe vang lên giục giã. Tôi quay người, không dám ngoảnh lại thêm một lần nào nữa. Chuyến xe lăn bánh, mang theo tôi và cả những hoài bão còn chưa định hình. Làng quê dần lùi lại phía sau, nhỏ bé rồi mờ khuất. Thành phố phía trước hiện ra với những ánh đèn lấp lánh xa xôi, liệu nó có thật sự rực rỡ như trong tưởng tượng? Và trong những guồng quay hối hả sắp tới, liệu tôi có còn giữ được sự bình yên mà mảnh đất này đã trao tặng?

(Hết phần 144)

Tóm tắt:

Nhân vật xuất hiện:

Từ khoá chương 144: