Cơn gió sớm lén lút mang theo chút mát mẻ cuối cùng của mùa hạ. Đứng trên tầng hai, Lý Truy Viễn vừa đánh răng vừa nhìn xuống con đập, nơi bóng dáng Đàm Văn Bân đang miệt mài chạy bộ. Nửa năm rồi, cậu ấm ngỗ nghịch ngày nào giờ đã biến thành một thanh niên tự giác, với kỷ luật sắt đá và một mục tiêu rõ ràng. Truy Viễn bất giác nghĩ, nếu Đàm Văn Bân của một năm trước nhìn thấy mình bây giờ, chắc cậu ta sẽ khinh bỉ mà nói: “Nhìn cái bộ dạng lệch lạc này xem, quả nhiên là huyết thống không thuần khiết.”

Lý Truy Viễn nhìn Đàm Văn Bân chạy buổi sáng sớm.Lý Truy Viễn nhìn Đàm Văn Bân chạy buổi sáng sớm.

Trở về phòng, A Ly đã đứng trước bàn vẽ. Cô bé đang dùng cọ phác nên cảnh sông nước hùng vĩ, với con đập lớn làm trung tâm. Căn phòng là thế giới chung của hai đứa trẻ. Một bên là những bản vẽ kỹ thuật thủy lợi phức tạp của Truy Viễn, một bên là thế giới nghệ thuật của A Ly. Khi mệt mỏi, chúng sẽ đổi chỗ cho nhau. Truy Viễn tìm sự thư thái trong những nét cọ, còn A Ly lại tìm thấy vẻ đẹp trong những con số và đường kẻ khô khan. Có lần, Truy Viễn vẽ A Ly, một bóng lưng nhỏ bé đứng trên đỉnh núi nhìn xuống dòng sông cuồn cuộn. Sáng hôm sau, cậu thấy bên cạnh bóng lưng ấy đã có thêm một bóng lưng khác, hai người nắm tay nhau. Bức tranh bỗng trở nên dịu dàng như tranh treo tường ở trường mẫu giáo.

A Ly chăm chú vẽ cảnh sông đập lớn trên bàn.A Ly chăm chú vẽ cảnh sông đập lớn trên bàn.
Lý Truy Viễn và A Ly đổi chỗ làm việc trong phòng.Lý Truy Viễn và A Ly đổi chỗ làm việc trong phòng.
Lý Truy Viễn vẽ A Ly trên núi cao, sau thêm bóng mình.Lý Truy Viễn vẽ A Ly trên núi cao, sau thêm bóng mình.

“Ăn sáng thôi!” Tiếng dì Lưu kéo hai đứa trẻ về thực tại. Dưới lầu, trên tấm bảng đen nhỏ, ông nội Lý Tam Giang đã trịnh trọng viết lại con số mới: “Còn 3 ngày”. Tấm bảng này không dành cho Truy Viễn, cậu đã được tuyển thẳng. Nó dành cho Tráng Tráng, cho Đàm Văn Bân.

Lý Tam Giang trịnh trọng viết "Hồ 100 ngày" lên bảng đen.Lý Tam Giang trịnh trọng viết "Hồ 100 ngày" lên bảng đen.

Đàm Văn Bân vừa chạy về, tắm gội qua loa ở giếng rồi vào nhà. Cậu cởi trần, để lộ thân hình rắn rỏi, thành quả của nửa năm khổ luyện. Lý Tam Giang hài lòng vỗ vai cậu cháu trai không cùng huyết thống. “Thi tốt nhé, Tráng Tráng. Học giỏi thì tốt.” Đàm Văn Bân cười toe toét: “Ông cứ yên tâm, giấy báo trúng tuyển cháu điền địa chỉ nhà ông đấy.”

Đàm Văn Bân cởi trần, khoe cơ bắp rắn rỏi.Đàm Văn Bân cởi trần, khoe cơ bắp rắn rỏi.
Lý Tam Giang vỗ vai Đàm Văn Bân, động viên thi tốt.Lý Tam Giang vỗ vai Đàm Văn Bân, động viên thi tốt.

Ăn sáng xong, Nhuận Sinh đạp xe ba bánh tới. Hôm nay trường tổ chức buổi họp động viên cuối cùng, và Lý Truy Viễn, niềm tự hào của trường, bắt buộc phải có mặt.

Nhuận Sinh chở Lý Truy Viễn, A Ly đến trường.Nhuận Sinh chở Lý Truy Viễn, A Ly đến trường.

Cánh cổng trường chào đón cậu bằng những tấm băng rôn đỏ chói: “Nhiệt liệt chúc mừng bạn Lý Truy Viễn đạt giải nhất Olympic Toán quốc gia.” Cô giáo chủ nhiệm Tôn Tình vội vã chạy ra, nắm lấy tay cậu. “Để cô xem nào, ôi chao, lâu quá không gặp, Truy Viễn của lớp ta cao lớn hơn rồi.” Lời nói có chút kỳ quặc, nhưng chẳng ai bận tâm. Ánh mắt các thầy cô khác chỉ đầy ngưỡng mộ. Sau đó là màn chụp ảnh không hồi kết. Lý Truy Viễn giữ nụ cười chuyên nghiệp, lần lượt chụp cùng hiệu trưởng, các thầy cô bộ môn, má cậu mỏi nhừ.

Lý Truy Viễn vào trường, các băng rôn chiến thắng nổi bật.Lý Truy Viễn vào trường, các băng rôn chiến thắng nổi bật.
Tôn Tình nắm tay Lý Truy Viễn, mừng cậu lớn hơn.Tôn Tình nắm tay Lý Truy Viễn, mừng cậu lớn hơn.
Lý Truy Viễn tươi cười chụp ảnh với các thầy cô.Lý Truy Viễn tươi cười chụp ảnh với các thầy cô.

Trong hội trường, cậu ngồi ở vị trí trung tâm, giữa hiệu trưởng và phó hiệu trưởng. Phía dưới, các học sinh lớp 12 nhìn cậu bằng ánh mắt sùng bái, nhiều người còn dán cả “Truy Viễn Mật Quyển” lên trán để cầu may. Khi được mời phát biểu, Lý Truy Viễn chỉ nói một câu ngắn gọn: “Mọi người nhớ là phần giải bài tập phải viết chữ ‘Giải’ trước nhé.” Cả hội trường im lặng một giây, rồi vỡ oà trong tiếng cười và tràng pháo tay.

Lý Truy Viễn phát biểu ngắn gọn tại hội trường trường học.Lý Truy Viễn phát biểu ngắn gọn tại hội trường trường học.

Hội nghị kết thúc, khi đi ra cổng, Truy Viễn dừng lại bên bồn hoa. Cậu bước vào, mặc kệ tấm biển cấm, cúi xuống nhặt vài chiếc lá bạch quả, cẩn thận kẹp vào cuốn sách đang cầm trên tay. Đó là một lời từ biệt không lời.

Lý Truy Viễn nhặt lá cây bạch quả ở bồn hoa.Lý Truy Viễn nhặt lá cây bạch quả ở bồn hoa.

Cùng lúc đó, trong lớp học, Đàm Văn Bân thờ ơ nhìn các bạn học xé vở, hò hét ăn mừng. Giữa không khí hỗn loạn, Chu Vân Vân, cô lớp trưởng, lấy hết dũng khí ghé vào tai cậu: “Đàm Văn Bân, tớ thích cậu.” Cậu nghe thấy. Thay vì né tránh hay bông đùa, cậu chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng cô, một cái ôm nửa vời. “Cố gắng lên, chúng ta cùng thi đỗ đại học tốt!” Đó không phải lời hứa, mà là một lời chúc phúc. Tuổi thanh xuân, nói ra rồi sẽ không còn hối tiếc.

Đàm Văn Bân và Chu Vân Vân ôm chào tạm biệt.Đàm Văn Bân và Chu Vân Vân ôm chào tạm biệt.

Tối đó, tại quán xiên que ở góc phố, bốn người ngồi quây quần. Lý Truy Viễn dịu dàng lấy giấy lau vết sốt trên khóe miệng A Ly. Rồi cậu quay sang Đàm Văn Bân, người đang chọc nát miếng đậu phụ trong đĩa, cố ý hỏi: “Bị lớp trưởng từ chối lời tỏ tình rồi à?”

Lý Truy Viễn lau khóe miệng A Ly tại quán xiên.Lý Truy Viễn lau khóe miệng A Ly tại quán xiên.

Đàm Văn Bân gật đầu, đáp gọn lỏn: “Ừ.”

“Đã là lựa chọn của mình, đừng hối hận là được,” Truy Viễn nói.

“Không hối hận.” Đàm Văn Bân uống một ngụm nước ngọt, ợ một tiếng rõ to. “Anh Tiểu Viễn, tương lai của chúng ta là những cái xác trôi dạt trên biển cả bao la. Chỉ có như vậy mới không phụ công bắp tay mà em đã khổ công luyện tập!”

Ánh mắt Lý Truy Viễn lướt qua chiếc cặp sách phồng to bất thường của Đàm Văn Bân. Bên trong, chậu cây của người bạn cũ Trịnh Hải Dương vẫn được cậu chăm sóc cẩn thận. Có những chuyện, Đàm Văn Bân chưa bao giờ quên.

(Hết phần 145)

Tóm tắt:

Nhân vật xuất hiện:

Từ khoá chương 145: