"Nó đã đến rồi."
Giọng Lý Truy Viễn vang lên trong bóng tối, phẳng lặng đến rợn người. Đàm Văn Bân vừa bật đèn phòng lên đã vội tắt đi, nhưng câu nói ấy như một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Anh đang định cầm chậu ra ngoài tắm rửa, giờ thì sững người lại. Tay anh vẫn còn đặt trên nắm đấm cửa, nơi có dán một lá bùa vàng mỏng manh, tự lúc nào.
"Anh Tiểu Viễn, đây là..."
"Nó chạy rồi," Lý Truy Viễn nói thêm, giọng vẫn đều đều. "Nhanh quá, không thấy được."
Đàm Văn Bân nuốt khan. Anh quyết định tối nay sẽ không ra ngoài nữa, dù người có bẩn đến đâu.
Chỉ mới lúc nãy thôi, khi đi ngang qua phòng trực ký túc xá, anh còn vui vẻ trêu chọc dì Nhiễm. Bà dì đang ngồi cặm cụi viết thư, thấy anh thì giật mình mắng yêu: "Cái thằng nhóc thối này!"
Đàm Văn Bân cười hì hì, há miệng chờ dì đút cho một miếng bánh bông lan. Anh liếc vào lá thư. "Thời buổi nào rồi còn viết thư tay hả dì?"
"Cước điện thoại đắt lắm," dì Nhiễm xoa xoa cổ tay, "Với lại, có gọi cũng chẳng biết nói gì nhiều."
Sau khi Đàm Văn Bân chúc ngủ ngon rồi đi khuất, nụ cười trên mặt dì Nhiễm vụt tắt. Dì lặng lẽ rút hộp diêm, quẹt một que lửa rồi châm vào phong bì. Ngọn lửa liếm dần con chữ, và khi lá thư cháy được một nửa, dì thả nó vào chiếc ca trà cũ kỹ đặt dưới chân. Cạnh đó là một hộp giày rách, để lộ ra đôi giày cao gót màu đen im lìm.
Trước đó nữa, ở cửa hàng tiện lợi, không khí còn rất náo nhiệt. Đàm Văn Bân tu một hơi nước mát lạnh từ chiếc ca trà chung. Âm Manh thì đang hăng hái trình bày kế hoạch kinh doanh của mình.
"Mình phải đóng gói chiếu, đệm, chăn, cốc thành bộ cho tân sinh viên! Rồi mở thêm một quầy đồ ăn nóng, kiểu như xiên lẩu ấy!"
Giữa lúc đó, Đàm Văn Bân bỗng quay sang bà dì Tôn, người làm lâu năm nhất ở đây, tò mò hỏi: "Dì Tôn, ở trường mình có chuyện ma quỷ gì không ạ?"
Bà dì Tôn cười xòa: "Ma quỷ gì chứ, toàn lời đồn vớ vẩn. Nhưng mà nghe nói ở núi Tướng Quân, ban đêm cũng hay có chuyện lạ lắm."
Hôm sau, cả nhóm quyết định đi chơi một chuyến trước khi vào học. Lý Truy Viễn, với vốn kiến thức sâu rộng của mình, đã trở thành hướng dẫn viên du lịch bất đắc dĩ. Anh thuyết minh say sưa từ sáng đến chiều, đến mức cuối ngày giọng đã khản đặc. Trong khi mọi người mệt nhoài, Nhuận Sinh vẫn vui vẻ với cái túi to sụ của mình. Cậu tự hào khoe: "Toàn đồ ăn cận date với hết date hôm qua tôi soạn ra đấy. Bỏ đi thì phí, mà ăn ngoài thì đắt!"
Tối hôm đó, khi họ trở về trường và chia nhau ra, mọi chuyện bắt đầu.
Nhuận Sinh bước xuống tầng hầm, định đưa cho dì Tôn phần bánh mang về nhưng phòng dì tối om. Cậu quay về phòng mình thì phát hiện lồng chó trống không. Tìm một hồi, cậu thấy con chó đen đang co rúm lại thành một cục dưới gầm giường, toàn thân run rẩy, đôi mắt ngấn nước đầy sợ hãi. Im lặng một giây, Nhuận Sinh đứng dậy, đi đến góc phòng và rút ra cây xẻng Hoàng Hà của mình.
Cùng lúc đó, ở trên lầu, Âm Manh đang quét dọn cửa hàng thì nghe thấy tiếng ghế cọ xát ken két từ phòng tập nhảy tầng hai. Lạ thật, giờ này làm gì có ai ở trên đó.
"Dì Tôn ơi? Có phải dì ở trên đó không ạ?"
Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng ghế vẫn dịch chuyển. Lấy hết can đảm, Âm Manh bước lên cầu thang. Dưới ánh trăng mờ ảo hắt qua cửa sổ, cô chết lặng. Giữa phòng tập trống trải, một bóng người đang nhảy múa. Điệu nhảy say sưa, kỳ dị, thỉnh thoảng lại va vào những chiếc ghế xếp chồng xung quanh, tạo ra những âm thanh ghê rợn.
Tay Âm Manh run run đưa lên công tắc đèn.
"Bộp!"
Ánh đèn điện sáng bừng. Bóng người biến mất. Căn phòng trống không, lạnh lẽo.
Ngay lúc đó, tiếng bước chân vang lên phía sau. Âm Manh giật mình quay lại. Là Nhuận Sinh, vai vác cây xẻng, mặt không cảm xúc. Cậu đi lướt qua cô, giọng trầm xuống:
"Thằng Đen thấy gì đó bị dọa rồi."
Âm Manh lạnh toát cả người. Cô lắp bắp kể lại cảnh tượng mình vừa thấy. Nhuận Sinh nhìn quanh căn phòng tập nhảy trống huơ trống hoác, rồi quay sang hỏi một câu khiến không khí như đông đặc lại:
"Có phải người sống không?"
(Hết phần 149)