"Tích tắc… tích tắc… tích tắc…"

Tiếng giày cao gót vang vọng đều đặn ngoài hành lang ký túc xá vắng lặng. Lý Truy Viễn ngẩng đầu khỏi trang sách. Âm thanh này không phải của Đàm Văn Bân. Bân Bân không thể nào đi giày cao gót để chạy bộ đêm được.

Tiếng động ngày một gần, cuối cùng dừng lại ngay trước cửa phòng họ. Rồi, một tiếng ma sát nhẹ. Là tiếng xoay người, đối mặt với cánh cửa.

"Cốc… cốc… cốc…"

Tiếng gõ cửa trầm đục, vang lên trong không gian lạnh lẽo. Lý Truy Viễn khẽ mỉm cười. Anh đã biết chuyện này sớm muộn cũng sẽ xảy ra.

Chuyến xe đến Kim Lăng hôm ấy đã định sẵn điều này. Khi bài hát “Tế Công” kết thúc, Đàm Văn Bân đã háo hức hỏi về những nơi có nhiều vong hồn.

Mọi người cùng hát vang bài ca "Tế Công" trên xe.Mọi người cùng hát vang bài ca "Tế Công" trên xe.

Lý Truy Viễn đã giải thích cho cậu ta. “Thật ra,” anh nói, “mấy anh em mình tụ tập lại với nhau thì rất dễ gặp phải thứ bẩn thỉu. Năm quả cầu tẩy rửa đặt cùng một chỗ, xung quanh quá sạch sẽ, tự nhiên sẽ thu hút những thứ bẩn thỉu đến để cân bằng.”

Lý Truy Viễn giải thích sự thu hút của họ với vong hồn.Lý Truy Viễn giải thích sự thu hút của họ với vong hồn.

Và giờ đây, một thứ như vậy đã tìm đến tận cửa.

Chuyến đi ấy, Tiết Lượng Lượng đã sắp xếp mọi thứ thật hoàn hảo. Anh ta lái xe, quen đường thuộc lối, thậm chí khi đến cổng trường đại học, chỉ cần vài câu chào hỏi thân tình là chú bảo vệ đã vui vẻ mở cổng mà không cần đăng ký.

Tiết Lượng Lượng chào hỏi bảo vệ tại cổng trường đại học.Tiết Lượng Lượng chào hỏi bảo vệ tại cổng trường đại học.

Căn ký túc xá ở tầng ba, khu B, chỉ có hai giường, là một đặc quyền dành riêng cho Lý Truy Viễn. “Oa, tốt quá đi!” Đàm Văn Bân đã vui mừng thốt lên khi đặt hành lý xuống, không hề biết rằng đây là sự sắp xếp đặc biệt của Lượng Lượng.

Đàm Văn Bân vui mừng thốt lên trong phòng ký túc xá.Đàm Văn Bân vui mừng thốt lên trong phòng ký túc xá.

Tiết Lượng Lượng còn lo liệu cả chỗ ở và công việc cho Âm Manh và Nhuận Sinh. Anh ta thẳng tay sa thải một sinh viên trông coi cửa hàng không trung thực, rồi trao chìa khóa cho Âm Manh. “Đây, cửa hàng này cô trông nom đi.” Nhuận Sinh và con chó đen nhỏ thì chuyển vào ở trong mấy phòng nhỏ dưới tầng hầm, vốn là kho chứa đồ của cửa hàng.

Tiết Lượng Lượng trao chìa khóa cửa hàng cho Âm Manh.Tiết Lượng Lượng trao chìa khóa cửa hàng cho Âm Manh.
Nhuận Sinh mang chó đen nhỏ vào tầng hầm.Nhuận Sinh mang chó đen nhỏ vào tầng hầm.

Tối đó, Lượng Lượng dẫn cả nhóm đến một quán lẩu Tứ Xuyên ngoài cổng Bắc. Khi ông bà chủ đon đả chạy ra chào, Lý Truy Viễn mới thản nhiên tiết lộ: “Quán này chính là do anh Lượng Lượng mở đấy.” Đàm Văn Bân chỉ biết tròn mắt thán phục người anh tháo vát này.

Tiết Lượng Lượng tiết lộ là chủ quán lẩu Tứ Xuyên.Tiết Lượng Lượng tiết lộ là chủ quán lẩu Tứ Xuyên.

Sau bữa ăn, mọi người trở về nơi ở của mình. Trong phòng ký túc xá, Lý Truy Viễn trầm tư nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ về sự thay đổi của mọi người chỉ trong một năm. Còn Đàm Văn Bân, sau khi tắm rửa, đã thay ngay một chiếc áo ba lỗ và quần đùi, háo hức chuẩn bị cho buổi chạy bộ đêm đầu tiên.

Lý Truy Viễn trầm tư nhìn ra ngoài cửa sổ ký túc xá.Lý Truy Viễn trầm tư nhìn ra ngoài cửa sổ ký túc xá.
Đàm Văn Bân mặc áo ba lỗ, quần đùi chuẩn bị chạy bộ.Đàm Văn Bân mặc áo ba lỗ, quần đùi chuẩn bị chạy bộ.

“Chú ý an toàn,” Lý Truy Viễn nhắc nhở.

“Yên tâm đi,” Bân Bân cười hì hì, “Sao có thể vừa vào trường ngày đầu tiên đã gặp chuyện được.”

Nhưng sự thật là, cậu ta đã suýt gặp. Khi đang chạy bộ ven hồ nhân tạo, nghe tiếng bước chân và tiếng gọi thân thiện phía sau, Đàm Văn Bân đã hoảng hốt tăng tốc, cắm đầu chạy thục mạng. Đến khi dừng lại thở hổn hển, ngoảnh lại chẳng thấy ai, cậu ta mới tự lẩm bẩm: “Chắc là sống an nhàn quá lâu rồi.”

Đàm Văn Bân tăng tốc sau khi nghe tiếng bước chân.Đàm Văn Bân tăng tốc sau khi nghe tiếng bước chân.

Trong khi đó, ở ký túc xá, thứ mà Đàm Văn Bân tìm kiếm lại chủ động tìm đến Lý Truy Viễn.

Tiếng gõ cửa vẫn vang lên, đều đặn, kiên nhẫn.

Lý Truy Viễn lắng nghe tiếng giày cao gót ngoài hành lang.Lý Truy Viễn lắng nghe tiếng giày cao gót ngoài hành lang.

Lý Truy Viễn mỉm cười, thầm nghĩ: “Anh Bân Bân, thật ra anh không cần phải chạy bộ đêm đâu.”

Anh khép sách lại, mở ngăn kéo, lấy ra một sợi roi màu tím. Đây là Phục Ma Tiên, được làm từ những bài vị cũ, do chính A Ly cạo vỏ và quấn lại. Anh đứng dậy, “bốp” một tiếng tắt đèn bàn, rồi tiện tay tắt luôn đèn trần. Căn phòng chìm vào bóng tối.

Lý Truy Viễn lấy roi tím, tắt đèn trong phòng.Lý Truy Viễn lấy roi tím, tắt đèn trong phòng.

Tiếng gõ cửa bên ngoài khựng lại trong giây lát, rồi chậm rãi vang lên.

“Cửa không khóa,” Lý Truy Viễn cất tiếng, giọng bình thản.

Bên ngoài hoàn toàn im lặng.

Anh nắm lấy tay nắm cửa, không chút do dự, “kẽo kẹt” một tiếng, mở toang cánh cửa.

Lý Truy Viễn mở cửa phòng ký túc xá trống rỗng.Lý Truy Viễn mở cửa phòng ký túc xá trống rỗng.

Hành lang trống rỗng. Không một bóng người.

Nhưng ngay lập tức, từ phía cuối hành lang, tiếng giày cao gót lại vang lên, “tích tắc… tích tắc… tích tắc…”, vội vã và xa dần.

Lý Truy Viễn cầm roi, bước ra ngoài, chủ động đi về phía âm thanh đó. Thấy nó ngày một xa, anh cũng tăng tốc, chuyển từ đi bộ sang chạy.

Tiếng giày cao gót càng lúc càng hoảng loạn, rồi đột ngột biến mất hoàn toàn.

Lý Truy Viễn dừng bước giữa hành lang vắng lặng. Anh lắng nghe, không còn một tiếng động nào nữa.

Nó đã chạy rồi.

(Hết phần 148)

Tóm tắt:

Nhân vật xuất hiện:

Từ khoá chương 148: