Tiếng kêu thảm thiết xé toạc không gian tĩnh mịch của phòng ký túc xá. Mỗi giọt nước bắn ra từ đầu ngón tay Lý Truy Viễn rơi xuống, cô gái vô hình lại gào lên một tiếng, như thể bị dội nước sắt nóng chảy lên người. Thế nhưng, dưới ánh mắt lạnh lùng của cậu thiếu niên, cô ta không dám kêu thành tiếng nữa. Đàm Văn Bân đứng bên cạnh, nín thở quan sát. Cậu ta luôn say mê khi thấy anh Viễn thi triển thuật pháp.

Đàm Văn Bân chăm chú quan sát Lý Truy Viễn thi triển thuật pháp.Đàm Văn Bân chăm chú quan sát Lý Truy Viễn thi triển thuật pháp.

Lý Truy Viễn không ngừng tay, những ngón tay liên tục chạm vào cốc nước, bắn từng giọt một. Đây chính là Âm gia Thập Nhị Pháp Môn: Thủy Lao Phong Cấm. Dần dần, những đường vân tựa mạng nhện bắt đầu rỉ nước ra trên bóng hình mờ ảo của cô gái. Cuối cùng, Lý Truy Viễn hất toàn bộ số nước còn lại trong cốc. Cô gái định hét lên lần cuối thì một ngón tay của cậu đã điểm nhẹ vào giữa trán cô ta.

Lý Truy Viễn thi triển Thủy Lao Phong Cấm lên cô gái.Lý Truy Viễn thi triển Thủy Lao Phong Cấm lên cô gái.
Nước rỉ ra trên da thịt cô gái như vân nhện.Nước rỉ ra trên da thịt cô gái như vân nhện.
Lý Truy Viễn chạm trán cô gái, khiến cô đông cứng.Lý Truy Viễn chạm trán cô gái, khiến cô đông cứng.

Trong tích tắc, thần sắc cô gái đờ đẫn, hoàn toàn đông cứng. Lý Truy Viễn vỗ nhẹ vào không khí, khẽ nói một tiếng: “Về.”

Một tiếng “ào” vang lên. Trước mắt Đàm Văn Bân, một vũng nước lớn đột ngột hiện ra trên bàn học, rồi nhanh chóng bị hút trọn vào đôi giày cao gót màu đỏ.

Vũng nước lớn đột nhiên hòa vào đôi giày cao gót.Vũng nước lớn đột nhiên hòa vào đôi giày cao gót.

“Anh Bân Bân, giặt sạch đôi giày này đi.”

Đàm Văn Bân bước tới, nhấc đôi giày lên và kinh ngạc. Rõ ràng vừa rồi có rất nhiều nước đổ vào, nhưng đôi giày lại hoàn toàn khô ráo, chỉ còn vương lại vết máu chó đen mà cậu đã bôi lên trước đó.

Đàm Văn Bân kinh ngạc cầm đôi giày cao gót khô ráo.Đàm Văn Bân kinh ngạc cầm đôi giày cao gót khô ráo.

Sau khi tắm rửa xong, Đàm Văn Bân không vội lên giường. Cậu đi đến chiếc ghế đẩu, cẩn thận lật tấm gương đồng đối diện với cửa ra vào. Cậu ngồi xổm xuống, tò mò ngắm nghía.

Đàm Văn Bân cẩn thận đặt gương đồng đối diện cửa.Đàm Văn Bân cẩn thận đặt gương đồng đối diện cửa.

“Anh Tiểu Viễn, tấm gương này đẹp thật đấy. Anh làm cho em một cái được không?”

“Không phải do anh làm.”

“Vậy là đồ cổ thật sao? Nó đáng giá bao nhiêu tiền?”

Lý Truy Viễn uể oải đáp từ trên giường: “Có một cái giống hệt, đang được cất giữ ở Bảo tàng Quốc gia.”

Đàm Văn Bân giật mình rụt cả người lại, sợ hơi thở của mình làm ô uế món đồ vô giá.

Đàm Văn Bân rụt rè tránh xa chiếc gương đồng quý giá.Đàm Văn Bân rụt rè tránh xa chiếc gương đồng quý giá.

Sáng hôm sau, khi Lý Truy Viễn đang rửa mặt, Lục Nhất, cậu bạn cùng phòng cao lớn, rụt rè tiến lại gần. Anh ta mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng mới dám đưa tay khẽ kéo tay áo cậu thiếu niên.

Lục Nhất rụt rè kéo tay áo Lý Truy Viễn.Lục Nhất rụt rè kéo tay áo Lý Truy Viễn.

“Anh Thần đồng… ký túc xá của chúng ta, thật sự có ma sao?” Giọng người đàn ông to cao một mét tám lăm lại run rẩy như sắp khóc.

“Không có, tôi lừa anh đấy.” Lý Truy Viễn thản nhiên đáp.

“A!” Lục Nhất lập tức khóc nức nở. “Anh Thần đồng, anh cứu em với!”

Thấy anh ta mãi không buông, Lý Truy Viễn đành nói: “Đi mua một bao thuốc lá, dùng lạp xưởng làm đồ cúng, đặt trên ban công cúng ba ngày là không sao nữa.”

Buổi chiều, Âm Manh đến. Cả ba chuẩn bị xong xuôi liền lên đường đến núi Tướng Quân. Sau khi Đàm Văn Bân và Âm Manh bày xong trận pháp theo chỉ dẫn, trời đã nhá nhem tối. Ba người ngồi nghỉ sau một gò đất trước cổng miếu, ăn bánh quy và uống nước.

Lý Truy Viễn, Đàm Văn Bân, Âm Manh nghỉ ngơi sau gò đất.Lý Truy Viễn, Đàm Văn Bân, Âm Manh nghỉ ngơi sau gò đất.

“Trong miếu không còn khách, chỉ còn lại hai thầy trò trực ban.” Lý Truy Viễn nói. “Vào trong, trước tiên đối phó với ông lão đó, dẫn ông ta vào trận pháp.”

Đúng lúc này, một chiếc xe con màu trắng lái đến cổng miếu. Ba người bước xuống rồi bắt đầu cãi vã, thậm chí còn lao vào đánh nhau. Động tĩnh quá lớn khiến một người phụ nữ trong miếu phải đi ra, là Nhiễm Thu Bình. Cô ta quỳ xuống cầu xin điều gì đó.

Bỗng, tai Lý Truy Viễn khẽ động. Cậu lập tức ra lệnh: “Lưới Quy Hương.”

Đàm Văn Bân và Âm Manh nhanh chóng căng lưới, bao phủ cả ba người.

Một lát sau, từ con đường nhỏ phía dưới dốc, tiếng bước chân “lạch cạch” vang lên. Tôn Hồng Hà, mẹ của tên tội phạm, đang từng bước đi tới, hai tay và gáy lấm lem bùn đen. Bà ta không còn điên loạn như trước, mà vô cùng yên tĩnh.

Nhưng ngay phía sau bà ta, một bóng người nữa hiện ra. Đó là một người phụ nữ không có mặt, toàn thân lở loét, máu đen vẫn đang rỉ ra, tỏa một mùi hôi thối nồng nặc.

Khưu Mẫn Mẫn, người phụ nữ không mặt, toàn thân lở loét.Khưu Mẫn Mẫn, người phụ nữ không mặt, toàn thân lở loét.

Khưu Mẫn Mẫn. Con ma đó bắt chước từng hành động của Tôn Hồng Hà, nhưng một bức tường bùn mỏng dần hình thành phía trước, che khuất hình dáng của nó. Trong mắt những người bên dưới, chỉ có một mình Tôn Hồng Hà bước tới rồi quỳ sụp xuống.

Lúc này, Mão Trúc Sơn từ trong miếu đi ra, nói vài câu rồi mời tất cả vào trong. Nhiễm Thu Bình đỡ lấy bóng hình vô hình của Khưu Mẫn Mẫn, cùng mọi người đi vào miếu.

Khi cánh cổng miếu khép lại, Lý Truy Viễn đứng dậy, phủi bụi trên quần áo.

“Chúng ta cũng vào đi,” cậu nói, một nụ cười thoáng hiện trên môi. “Xem ra đêm nay, có kịch hay để xem rồi.”

(Hết phần 157)

Tóm tắt:

Nhân vật xuất hiện:

Từ khoá chương 157: