"Mẫn Mẫn... Tại sao con lại..."

Giọng Nhiễu Thu Bình vỡ tan trong kinh hoàng. Bàn tay của chính đứa con gái bà hết mực yêu thương đã lạnh lùng xuyên thủng lồng ngực bà. Bà ngoái đầu, chỉ thấy một khuôn mặt trống rỗng, không mắt, không mũi, không miệng, nhưng bà biết đó là con gái mình. Máu tươi từ cơ thể bà bị hút ngược vào trong thân xác vô hồn của Khâu Mẫn Mẫn.

Nhiễu Thu Bình kinh hoàng nhìn Khâu Mẫn Mẫn không mặt.Nhiễu Thu Bình kinh hoàng nhìn Khâu Mẫn Mẫn không mặt.

Tiếng hét thất thanh của Chu Hồng Ngọc và Lưu Tâm Nhã xé toạc không gian. Vài giây trước, con quỷ không mặt ấy vừa túm lấy một người đàn bà khác, Tôn Hồng Hà, quăng mạnh vào pho tượng tướng quân bằng đá.

Tôn Hồng Hà bị Khâu Mẫn Mẫn quăng vào pho tượng.Tôn Hồng Hà bị Khâu Mẫn Mẫn quăng vào pho tượng.
Chu Hồng Ngọc và Lưu Tâm Nhã hoảng loạn la hét.Chu Hồng Ngọc và Lưu Tâm Nhã hoảng loạn la hét.

Một tiếng “Ầm” long trời lở đất vang lên. Pho tượng vỡ nát, đổ sụp về phía sau, để lộ ra một cánh cửa đồng xanh ẩm ướt. Từ vũng nước đọng trên cửa, một thi thể từ từ ngồi dậy. Triệu Quân Phong!

Cánh cửa đồng xanh hé mở, thi thể Triệu Quân Phong ngồi dậy.Cánh cửa đồng xanh hé mở, thi thể Triệu Quân Phong ngồi dậy.

Tôn Hồng Hà, người vừa bị quăng đi, ngẩng đầu lên, giọng run rẩy: "Con trai... con còn sống sao? Mẹ xin lỗi..."

Lời chưa dứt, Triệu Quân Phong đã cúi xuống, hàm răng sắc nhọn cắm phập vào cổ mẹ mình. Thân thể Tôn Hồng Hà co giật rồi mềm nhũn.

Triệu Quân Phong cúi xuống cắn cổ Tôn Hồng Hà.Triệu Quân Phong cúi xuống cắn cổ Tôn Hồng Hà.

"Chạy mau!" Ngô Tân Huy gào lên, nhưng đã quá muộn. Khâu Mẫn Mẫn và Triệu Quân Phong, hai xác sống nhuốm máu người thân, đã đứng chặn hai đầu lối thoát.

Khâu Mẫn Mẫn và Triệu Quân Phong chặn đường Ngô Tân Huy.Khâu Mẫn Mẫn và Triệu Quân Phong chặn đường Ngô Tân Huy.

Đứng giữa tất cả, Mao Trúc Sơn chỉ cười khẽ, rồi búng tay một cái. Những bức tường vô hình hiện ra, vây chặt ba người còn lại vào một mê trận không lối thoát.

Mao Trúc Sơn búng tay, trận pháp hiện lên.Mao Trúc Sơn búng tay, trận pháp hiện lên.

Bên ngoài, nép mình sau khe cửa, Đàm Văn Bân thì thầm với Lý Truy Viễn, giọng đầy kinh hãi: "Anh Viễn, hắn ta đang làm cái quái gì vậy?"

Đàm Văn Bân rình xem, hỏi Lý Truy Viễn qua khe cửa.Đàm Văn Bân rình xem, hỏi Lý Truy Viễn qua khe cửa.

"Tế luyện Âm Dương Bạn Sinh Tử Đảo," Lý Truy Viễn đáp gọn, mắt không rời cảnh tượng bên trong. "Hắn cần máu người thân và máu kẻ thù."

Mao Trúc Sơn lấy từ trong ngực ra hai con rối gỗ hình nam nữ. Hắn vung nhẹ con rối nữ, ra lệnh cho Khâu Mẫn Mẫn xách một người đàn ông già yếu mặc áo liệm vào phòng. Đó là Mao Trường An, cha ruột của hắn.

Mao Trúc Sơn lấy ra hai con rối nam nữ.Mao Trúc Sơn lấy ra hai con rối nam nữ.

Hắn chỉ con rối về phía Ngô Tân Huy. Lập tức, Khâu Mẫn Mẫn lao tới, một cú đớp gọn gàng tiễn kẻ thù của nó sang thế giới bên kia. Xong phần máu kẻ thù của Khâu Mẫn Mẫn, Mao Trúc Sơn quay sang cha mình, ngón tay chuẩn bị gảy cây kim trên con rối nam.

Ngay lúc đó, người cha già tưởng chừng đã hôn mê bỗng mở trừng mắt.

Mao Trường An bất ngờ mở mắt, cố gắng giãy giụa.Mao Trường An bất ngờ mở mắt, cố gắng giãy giụa.

"Đồ súc sinh!"

Mao Trúc Sơn sững sờ: "Sao ông còn tỉnh được?"

"Tao nuôi mày vô ích! Mày dám làm chuyện thương thiên hại lý này ư?" Mao Trường An gầm lên, dù người vẫn bị xích sắt trói chặt.

"Ông giấu cuốn sách đó đi, không cho tôi luyện! Tôi không muốn cả đời làm thằng vớt xác như ông!" Mao Trúc Sơn gào lại. "Có được cặp Tử Đảo này, tôi có thể trường sinh!"

"Nghịch tử! Quay đầu lại đi!"

"Sắp thành công rồi, bảo tôi quay đầu?" Mao Trúc Sơn cười gằn, nhìn cây hương máu sắp tàn. "Ba, mời ba đi cho."

Hắn giơ con rối lên, định ra lệnh cho Triệu Quân Phong kết liễu cha mình. Nhưng Mao Trường An còn nhanh hơn.

"Nghịch đồ, ta thay trời hành đạo!"

Hai cây kim bạc dài bất ngờ bật ra từ tay ông, nhanh như chớp. Một cây ghim vào cổ tay Mao Trúc Sơn, khiến hắn đau đớn buông con rối. Cây kim còn lại ghim thẳng vào con rối đang rơi, rồi giật ngược về tay Mao Trường An.

Mao Trường An rút kim bạc tấn công Mao Trúc Sơn.Mao Trường An rút kim bạc tấn công Mao Trúc Sơn.

Ông lão dùng ngón tay gảy nhẹ một cây kim trên con rối. Lập tức, đôi mắt đỏ ngầu của Triệu Quân Phong quay về phía chủ nhân cũ. Mao Trúc Sơn còn chưa kịp hét lên đã bị chính tạo vật của mình cắn chết.

Mao Trường An ung dung tháo xích sắt, rồi đột ngột quỳ sụp xuống sàn, gào khóc thảm thiết. "Hu hu... là ta dạy con không tốt! Ta có lỗi với trời đất, có lỗi với mẹ con..."

Mao Trường An quỳ xuống khóc lóc thảm thiết.Mao Trường An quỳ xuống khóc lóc thảm thiết.

Tiếng khóc ai oán chợt tắt ngấm khi Lý Truy Viễn thì thầm từ bên ngoài: "Đừng khóc nữa, hương sắp tàn rồi."

Mao Trường An đứng phắt dậy, vơ lấy cả hai con rối, chập chúng lại với nhau rồi rắc tro hương lên trên.

Mao Trường An chập hai con rối, rắc tro hương lên.Mao Trường An chập hai con rối, rắc tro hương lên.

"Thứ tà vật này, phải do ta trấn áp!" ông ta tuyên bố hùng hồn.

Thế nhưng, nghi lễ không hoàn tất. Triệu Quân Phong và Khâu Mẫn Mẫn chỉ đứng cạnh nhau, đôi mắt đỏ rực ngày một hung tợn, có dấu hiệu mất kiểm soát.

"Không đúng! Tại sao lại thất bại?" Mao Trường An hoảng loạn, vội tách hai con rối ra. Ông kinh hoàng phát hiện con rối nữ chỉ được nhuốm máu ở mặt sau. Mặt trước vẫn còn nguyên màu gỗ.

Điều này chỉ có một ý nghĩa: Khâu Mẫn Mẫn vẫn chưa báo được thù! Ngô Tân Huy không phải kẻ đã giết nó!

Mao Trường An quay phắt lại, gầm lên với hai cô gái đang co rúm trong góc: "Chẳng lẽ không phải hắn giết? Là mày, hay là mày?"

"Không phải chúng em!" Chu Hồng Ngọc và Lưu Tâm Nhã cùng lúc la lên. "Chúng em thấy Mẫn Mẫn đã chết, nên chỉ muốn cung cấp manh mối cho vui thôi! Chúng em thực sự không thấy hung thủ là ai cả!"

(Hết phần 160)

Tóm tắt:

Nhân vật xuất hiện:

Từ khoá chương 160: