Một tiếng ‘Đét!’ vang lên sắc lẻm trong không gian kỳ ảo.

Đàm Văn Bân ôm mặt, đôi mắt ngái ngủ cuối cùng cũng loé lên một tia tỉnh táo. “Là... là Viễn ca?”

Lý Truy Viễn đứng đó, lạnh lùng, giữa một rừng người đang hăng say tìm kiếm trong núi. Gã vừa thẳng tay tát Đàm Văn Bân để kéo hồn cậu ta về thực tại.

Lý Truy Viễn tát Đàm Văn Bân trong ký ức, giúp tỉnh táo.Lý Truy Viễn tát Đàm Văn Bân trong ký ức, giúp tỉnh táo.

“Cậu đang chìm vào ký ức của người khác,” Lý Truy Viễn nói ngắn gọn.

Chỉ vài phút trước, Đàm Văn Bân còn đang vật lộn với cơn buồn ngủ không cưỡng lại nổi. Gã dựa vào người Âm Manh, dụi mắt, ngáp dài, cố gắng giữ cho mình tỉnh táo để canh chừng nghi lễ bí ẩn đang diễn ra sau cánh cửa.

Đàm Văn Bân cố gắng tỉnh táo, dụi mắt ngáp ngủ.Đàm Văn Bân cố gắng tỉnh táo, dụi mắt ngáp ngủ.

Nhưng Lý Truy Viễn đã ngăn lại. “Ngủ đi,” anh nói, giọng bình thản, “Cùng anh vào trong xem.”

Và thế là cả hai cùng nhau đi vào cõi Âm. Lý Truy Viễn đứng yên bất động, hai tay chắp sau lưng, khí chất thoát tục như một bậc tiên nhân cổ xưa.

Lý Truy Viễn đứng yên, tư thế thoát tục, khí chất siêu phàm.Lý Truy Viễn đứng yên, tư thế thoát tục, khí chất siêu phàm.

Trong thế giới của cõi Âm, trước mắt Lý Truy Viễn là vô số cánh cửa phát sáng, mỗi cánh cửa là một mảnh ký ức.

Lý Truy Viễn trong Âm, nhìn những cánh cửa sáng.Lý Truy Viễn trong Âm, nhìn những cánh cửa sáng.

Anh lướt qua một cánh cửa đóng kín, tò mò mở ra. Khuôn mặt của Khâu Mẫn Mẫn, cô gái đã chết, hiện ra rồi biến mất. Một câu hỏi lạnh lẽo treo lơ lửng.

Lý Truy Viễn mở cửa, khuôn mặt Khâu Mẫn Mẫn hiện ra.Lý Truy Viễn mở cửa, khuôn mặt Khâu Mẫn Mẫn hiện ra.

Anh nhanh chóng tìm thấy Đàm Văn Bân, đang hăng hái tham gia vào một cuộc truy tìm hung thủ trong ký ức của Ngô Tân Huy, miệng còn lẩm bẩm: “Mẹ kiếp, Triệu Quân Phong, mày trốn đâu rồi!”

Đàm Văn Bân hăng say tìm kiếm hung thủ trong ký ức.Đàm Văn Bân hăng say tìm kiếm hung thủ trong ký ức.

Sau cái tát trời giáng, Đàm Văn Bân đã hoàn toàn tỉnh táo. “Viễn ca, đây là đâu? Chúng ta vẫn đang đi Âm à?”

“Nhìn kỹ đây,” Lý Truy Viễn nói, rồi bước sang phải một bước. Một vạch đen tức thì chia đôi khung cảnh. Bên này là cảnh sát và sinh viên tìm kiếm, bên kia là sự thật trần trụi. Lý Truy Viễn nắm tay kéo Đàm Văn Bân qua ranh giới vô hình đó.

Lý Truy Viễn kéo Đàm Văn Bân qua vạch đen ký ức.Lý Truy Viễn kéo Đàm Văn Bân qua vạch đen ký ức.

Trong không gian ký ức bị cắt ra, Ngô Tân Huy đang dí dao vào Triệu Quân Phong.

Ngô Tân Huy dùng dao đe dọa Triệu Quân Phong.Ngô Tân Huy dùng dao đe dọa Triệu Quân Phong.

“Không phải tao! Thật sự không phải tao giết người!” Triệu Quân Phong hoảng loạn gào thét.

“Mày chết đi thì không ai biết nữa!” Ngô Tân Huy gầm lên, lao tới.

Một tiếng súng cảnh cáo vang lên, và trong cơn hỗn loạn, Triệu Quân Phong bị đẩy ngã xuống dòng sông xiết.

Lý Truy Viễn không dừng lại. Anh kéo Đàm Văn Bân rời khỏi mảnh ký ức đó, bước vào một cánh cửa khác. Nơi đây, Nhiễu Thu Bình đang mỉm cười tự hào nhìn con gái Khâu Mẫn Mẫn múa những vũ điệu tuyệt đẹp.

Khâu Mẫn Mẫn múa đẹp đẽ cho Nhiễu Thu Bình xem.Khâu Mẫn Mẫn múa đẹp đẽ cho Nhiễu Thu Bình xem.

Nhưng khi Lý Truy Viễn lại xé rách không gian, cảnh tượng ấm áp biến mất, thay vào đó là hình ảnh Nhiễu Thu Bình ôm xác con gái khóc đến cạn khô nước mắt.

Lý Truy Viễn chia đôi ký ức đau buồn của Nhiễu Thu Bình.Lý Truy Viễn chia đôi ký ức đau buồn của Nhiễu Thu Bình.

Cánh cửa cuối cùng hé lộ tất cả. Mao Trúc Sơn, kẻ chủ mưu, một mặt cứu Triệu Quân Phong khỏi bờ sông, mặt khác lại lừa gạt Nhiễu Thu Bình bằng lời hứa hồi sinh con gái bà. Hình ảnh cuối cùng tua nhanh đến cảnh Mao Trúc Sơn cười gằn, tự tay giết chết Triệu Quân Phong, trong khi Nhiễu Thu Bình quỳ dưới chân hắn ta van xin trong tuyệt vọng.

Mao Trúc Sơn cười gằn, Nhiễu Thu Bình cầu xin.Mao Trúc Sơn cười gằn, Nhiễu Thu Bình cầu xin.

“Nghi thức sắp kết thúc rồi,” Lý Truy Viễn nói. Anh búng tay một cái.

Tầm mắt của cả hai trở lại với thực tại. Cùng lúc đó, những tiếng “Rầm! Rầm! Rầm!” vang lên.

Những sư tử nhỏ nứt vỡ, kiếm đồng rơi xuống.Những sư tử nhỏ nứt vỡ, kiếm đồng rơi xuống.

Trận pháp đã bị phá. Bên trong phòng, mọi người đều đã tỉnh. Sự thật từ những mảnh ký ức chung đã gieo mầm hỗn loạn.

“Thì ra là mày! Là mày giết con gái tao!” Nhiễu Thu Bình điên cuồng lao vào cào xé Ngô Tân Huy.

Ở một góc khác, Tôn Hồng Hà, người mẹ bao năm tin rằng con trai mình là kẻ sát nhân, giờ đây sững sờ trong hối hận. Bà ta quay phắt lại, ánh mắt rực lửa căm thù chĩa thẳng vào Mao Trúc Sơn. “Là mày! Là mày đã giết con trai tao!”

Bà ta lao tới. Nhưng Mao Trúc Sơn chỉ nhếch mép cười.

“Oanh!”

Một bóng người từ trên trần nhà rơi thẳng xuống, giơ một tay tóm gọn lấy cổ Tôn Hồng Hà. Đó là xác chết của Khâu Mẫn Mẫn.

Chứng kiến cảnh tượng đó, Nhiễu Thu Bình đang bị đè dưới đất, nghiêng đầu hét lên một tiếng xé lòng, đầy căm hận và man dại:

“Mẫn Mẫn! Giết hắn! Giết hắn đi! Hắn mới là kẻ đã giết con!”

(Hết phần 159)

Tóm tắt:

Nhân vật xuất hiện:

Từ khoá chương 159: