“Bố ơi, ở đây, ở đây này!”

Giọng Đàm Văn Bân lanh lảnh vang lên. Cậu ta vừa giữ nguyên tư thế nâng cao chân như một con hạc, vừa vẫy tay lia lịa.

Đàm Văn Bân chạy ra ngoài với tư thế nâng cao chân.Đàm Văn Bân chạy ra ngoài với tư thế nâng cao chân.

Đàm Vân Long, trong bộ cảnh phục nghiêm trang, đi tới, ánh mắt cau lại. “Con làm sao thế này?”

Đàm Vân Long cau mày nhìn con trai Đàm Văn Bân.Đàm Vân Long cau mày nhìn con trai Đàm Văn Bân.

“Bị lạnh ạ, con đang luyện tập.” Bân nhe răng cười, mắt dán chặt vào túi giấy trên tay bố.

“Đây, đồ ăn vặt. Mang về đi.”

“Trên đời chỉ có bố là tốt nhất!”

Đàm Văn Bân vui vẻ nhận túi giấy từ bố.Đàm Văn Bân vui vẻ nhận túi giấy từ bố.

Cậu chạy một mạch về ký túc xá. Khoác vội chiếc áo khoác bông dày cộp, cả người lập tức thấy ấm áp, dễ chịu hơn hẳn. Đúng lúc này, cửa phòng bật mở. Một cậu bạn đeo đàn ghi-ta đứng ở ngưỡng cửa. Cậu ta hét lớn: “Các cậu còn đứng đây làm gì, phía sau tòa nhà cảnh sát đang đào xác kìa, mau đi xem!”

Đàm Văn Bân khoác áo khoác bông dày, thoải mái hơn.Đàm Văn Bân khoác áo khoác bông dày, thoải mái hơn.
Lục Nhất đeo đàn ghi-ta đứng ở cửa ký túc xá.Lục Nhất đeo đàn ghi-ta đứng ở cửa ký túc xá.

Gần đó, Lâm Thư Hữu đang ngồi ăn cơm cũng phải đặt vội đôi đũa xuống, ngỡ ngàng nhìn cảnh tượng hỗn loạn bên ngoài.

Lâm Thư Hữu đặt đũa xuống nhìn cảnh tượng.Lâm Thư Hữu đặt đũa xuống nhìn cảnh tượng.

Phía sau khu ký túc xá, không khí đặc quánh lại. Thay vì dùng máy xúc, phương pháp đào thủ công được lựa chọn để bảo vệ hiện trường. May thay, các trường đại học không thiếu nhất chính là những thanh niên trai tráng đầy năng lượng.

Sinh viên đại học mượn xẻng, mồ hôi nhễ nhại.Sinh viên đại học mượn xẻng, mồ hôi nhễ nhại.

Đàm Vân Long đứng giữa đám đông, bình tĩnh chỉ huy từng nhát xẻng, trong khi đồng nghiệp của anh vất vả duy trì trật tự. Trên cửa sổ các tầng lầu, vô số cái đầu chen chúc nhòm xuống, căng thẳng theo dõi.

Đàm Vân Long chỉ huy đào bới, cảnh sát duy trì trật tự.Đàm Vân Long chỉ huy đào bới, cảnh sát duy trì trật tự.
Người chen chúc ở cửa sổ ký túc xá tầng trên.Người chen chúc ở cửa sổ ký túc xá tầng trên.

Bỗng, một người hét lên. Mùi hôi thối bốc lên nồng nặc. Dưới lớp đất cuối cùng, một thi thể đang phân hủy dần dần lộ ra. Đàm Vân Long đeo găng tay, cẩn thận quan sát. Anh chú ý đến nắm đấm siết chặt của bàn tay phải. Anh cúi xuống, cố gắng gỡ ra nhưng không thể.

Thi thể phân hủy dần dần xuất hiện trong hố sâu.Thi thể phân hủy dần dần xuất hiện trong hố sâu.
Đàm Vân Long cố gắng gỡ nắm đấm tay phải thi thể.Đàm Vân Long cố gắng gỡ nắm đấm tay phải thi thể.

Ngay khi anh định bỏ cuộc, những ngón tay co quắp của thi thể bỗng tự động duỗi ra. Bên trong là một tấm thẻ công tác nhàu nát. Trên đó ghi một cái tên: Vương Triều Nam.

Tấm thẻ công tác "Vương Triều Nam" hiện ra trong nắm đấm.Tấm thẻ công tác "Vương Triều Nam" hiện ra trong nắm đấm.

Trong một sân nhà ở thị trấn Tân Kiều, một người đàn ông đang ăn cơm trưa bỗng sững người. Thấy bóng cảnh phục lao thẳng vào sân, gã lập tức ném bay bát đũa, quay người bỏ chạy thục mạng.

Vương Triều Nam hoảng loạn ném bát đũa, bỏ chạy.Vương Triều Nam hoảng loạn ném bát đũa, bỏ chạy.

Phản ứng đó chính là lời tự thú. Đàm Vân Long không một giây chần chừ, anh nhảy khỏi chiếc xe máy đang chạy, mặc cho nó ngã kềnh ra đất, lao theo nghi phạm. Vương Triều Nam hoảng loạn, chạy không định hướng, vấp ngã liên tục và nhanh chóng bị Đàm Vân Long quật ngã, còng tay lại.

Đàm Vân Long nhảy khỏi xe máy đuổi theo Vương Triều Nam.Đàm Vân Long nhảy khỏi xe máy đuổi theo Vương Triều Nam.

Lý Truy Viễn, cậu thiếu niên đi cùng Đàm Vân Long, đứng yên tại chỗ. Cậu không quan tâm đến kẻ vừa bị bắt, mà nhìn người phụ nữ đang ôm chặt đứa con trai chừng ba tuổi, miệng không ngừng lẩm bẩm trong hoảng loạn: “Dũng Dũng là con của chúng ta… không ai được cướp nó đi!”

Lý Truy Viễn quan sát khuôn mặt của hai vợ chồng. Cả hai đều mang tướng mệnh khó có con. Vậy đứa bé này từ đâu ra?

Sau khi Vương Triều Nam bị áp giải đi, Lý Truy Viễn lấy trong túi ra một đôi giày cao gót nữ. Cậu mượn bật lửa của Đàm Vân Long, nhưng đôi giày chỉ cháy xém chứ không bắt lửa.

“Chú Đàm, trò ảo thuật thôi,” cậu nói, rồi rút ra một lá bùa. Lá bùa tự bốc cháy trong tay cậu. Cậu nhét lá bùa vào một chiếc giày, ngay lập tức, cả hai chiếc cùng bùng lên ngọn lửa dữ dội, nhanh chóng hóa thành tro bụi. Oan hồn của nạn nhân cuối cùng cũng được siêu thoát.

Lý Truy Viễn đốt đôi giày cao gót bằng bùa.Lý Truy Viễn đốt đôi giày cao gót bằng bùa.

“Cảnh sát Đàm,” Lý Truy Viễn quay lại, giọng bình tĩnh. “Cháu muốn tố cáo. Cháu nghi ngờ đứa bé của gia đình này… bị mua bán bất hợp pháp.”

Lời tố cáo của cậu đã được xác thực. Dân làng, sau khi biết Vương Triều Nam là nghi phạm giết người, đã không còn bao che. Họ kể lại chuyện hai vợ chồng vì hiếm muộn nên đã mua Dũng Dũng từ một kẻ buôn người.

Trên chiếc xe cảnh sát trở về, Dũng Dũng ngồi cạnh Lý Truy Viễn. Cậu bé không hề sợ hãi, ngược lại còn tò mò chỉ trỏ.

“Chú Đàm, cho cháu mượn giấy bút.”

Lý Truy Viễn bắt đầu vẽ. Cậu vẽ một cái chum nước, một đôi cà kheo, một chiếc mũ cao, và hai chiếc đèn lồng. Vẻ phấn khích trên gương mặt Dũng Dũng dần tắt ngấm, thay vào đó là một nỗi sợ hãi ẩn sâu trong ký ức.

Lý Truy Viễn đặt bức tranh ngay trước mặt cậu bé.

Lý Truy Viễn đặt bức tranh trước mặt Dũng Dũng.Lý Truy Viễn đặt bức tranh trước mặt Dũng Dũng.

“A!” Dũng Dũng hét lên thất thanh, rồi bật khóc nức nở. “Oa oa oa… Bé Bé ngoan… Bà Dư đừng đánh con… đừng đánh con…”

Lý Truy Viễn lặng lẽ đậy nắp bút. Trong đầu cậu hiện lên cảnh tượng Bà Dư đứng ngoài ngưỡng cửa, và lời nguyền độc địa viết trên hai chiếc đèn lồng năm xưa.

Được rồi, ta đến tìm ngươi đây.

(Hết phần 191)

Tóm tắt:

Nhân vật xuất hiện:

Từ khoá chương 191: