Trong gương chiếu hậu, ánh mắt Đàm Vân Long không rời khỏi bóng dáng thiếu niên ngồi ở băng ghế sau. Kể từ khi cậu bé được giải cứu thốt lên cái tên “Dư Bà Bà”, rồi lại nức nở tự nhận mình là “Bối Bối”, cả chiếc xe như chìm trong một sự im lặng căng thẳng. Anh biết, cậu con nuôi đặc biệt này của mình chắc chắn đã tìm ra điều gì đó.

Đàm Vân Long nhìn Lý Truy Viễn qua gương chiếu hậu.Đàm Vân Long nhìn Lý Truy Viễn qua gương chiếu hậu.

“Chú Đàm, Bối Bối đói rồi, chú dừng xe ở ngã tư phía trước mua chút đồ ăn nhé,” giọng Lý Truy Viễn vang lên, bình thản nhưng đầy chủ ý.

“Được, cháu cần bao lâu?”

“Cứ đợi cháu gọi chú.”

Đàm Vân Long cho xe tấp vào lề. Vài chiếc xe cảnh sát đồng nghiệp đi ngang, anh giơ tay ra hiệu cho họ về trước. Anh không thúc giục Truy Viễn, thậm chí còn cố tình đi ra xa, đứng dưới một cột đèn, châm điếu thuốc. Anh biết Truy Viễn cần một không gian yên tĩnh, không bị làm phiền, điều mà ở cục cảnh sát ồn ào không thể có được.

Đàm Vân Long ra hiệu cho xe cảnh sát đi trước.Đàm Vân Long ra hiệu cho xe cảnh sát đi trước.
Đàm Vân Long hút thuốc, mắt nhìn quanh xe cảnh sát.Đàm Vân Long hút thuốc, mắt nhìn quanh xe cảnh sát.

Qua làn khói, ánh mắt anh lại hướng về chiếc xe. Anh sững người. Qua khung cửa kính, anh thấy Lý Truy Viễn đang lấy ra một lá bùa vàng, nhẹ nhàng dán lên trán Bối Bối. Điếu thuốc trên môi run lên, tàn tro rơi lả tả. Anh vội dập đi, hoảng hốt dời mắt đi chỗ khác.

Đàm Vân Long thấy Lý Truy Viễn dán bùa lên trán Bối Bối.Đàm Vân Long thấy Lý Truy Viễn dán bùa lên trán Bối Bối.

Bên trong xe, phép màu dường như đã xảy ra. Bối Bối thôi nức nở, đôi mắt to tròn đẫm lệ ngơ ngác nhìn người anh trai trước mặt, rồi tự mình đưa tay lau nước mắt. Lý Truy Viễn không nói gì, chỉ giơ cây bút ra trước mặt cậu bé. “Nhìn vào đây,” giọng anh trầm ấm, chậm rãi, từng chữ một như dẫn dụ tâm trí non nớt của Bối Bối vào một cõi sâu thẳm.

Bối Bối ngừng khóc, lau nước mắt sau khi dán bùa.Bối Bối ngừng khóc, lau nước mắt sau khi dán bùa.
Lý Truy Viễn thôi miên Bối Bối bằng cây bút.Lý Truy Viễn thôi miên Bối Bối bằng cây bút.

Lúc Đàm Vân Long mua đồ ăn vặt và nước uống quay lại, anh thấy Bối Bối đang ngồi trong xe khóc nức nở, nhưng lần này là một kiểu khóc khác, như thể đang trút ra những ký ức bị chôn vùi. Lý Truy Viễn thấy anh, liền vẫy tay.

Đàm Vân Long thấy Bối Bối khóc, Lý Truy Viễn vẫy tay.Đàm Vân Long thấy Bối Bối khóc, Lý Truy Viễn vẫy tay.

“Sao rồi, Tiểu Viễn?” Đàm Vân Long vừa mở cửa xe vừa hỏi.

Lý Truy Viễn không đáp, chỉ giơ một tờ giấy chi chít những dòng chữ nguệch ngoạc và ký hiệu lạ lùng. Đàm Vân Long hiểu, đó là những mảnh ký ức về quê hương mà Truy Viễn vừa moi ra được từ tiềm thức của Bối Bối.

Lý Truy Viễn đưa Đàm Vân Long xem tờ giấy.Lý Truy Viễn đưa Đàm Vân Long xem tờ giấy.

Truy Viễn mở một lon nước ngọt đưa cho cậu bé. Bối Bối vừa nấc vừa ôm lấy lon nước, uống một hơi dài, rồi bất chợt bật cười dù nước mắt vẫn còn giàn giụa.

Bối Bối vừa uống vừa khóc, cười trong xe.Bối Bối vừa uống vừa khóc, cười trong xe.

Xe chạy vào cục cảnh sát. Một nữ cảnh sát dịu dàng đến bế Bối Bối đi. Cậu bé tay cầm lon nước, liên tục ngoái đầu lại nhìn người anh trai vừa mới quen, nhưng Lý Truy Viễn chỉ lạnh lùng quay lưng, không hề đáp lại ánh nhìn của cậu.

Bối Bối quay đầu nhìn Lý Truy Viễn đang quay lưng.Bối Bối quay đầu nhìn Lý Truy Viễn đang quay lưng.

“Tiểu Viễn, cháu đợi chú ở phòng nghỉ nhé,” Đàm Vân Long nói rồi giao Truy Viễn cho một cảnh sát trẻ tên Tiểu Chu.

Lý Truy Viễn nghĩ phòng nghỉ sẽ là một nơi yên tĩnh. Nhưng khi cánh cửa mở ra, anh sững sờ. Trước mắt anh là một căn phòng đông đúc, chẳng khác nào một nhà trẻ tạm thời với hơn chục đứa trẻ ở đủ mọi lứa tuổi, đứa thì chơi đồ chơi dưới sàn, đứa thì cặm cụi làm bài tập.

Lý Truy Viễn bất ngờ trước căn phòng đông đúc.Lý Truy Viễn bất ngờ trước căn phòng đông đúc.

Anh tìm một góc trống ngồi xuống, lờ đi những ánh mắt tò mò, rồi lại giở tờ giấy ghi chép những lời nói rời rạc của Bối Bối ra xem.

“Trên trời có người bay…”

“Người lửa, người lửa…”

“Biến mất rồi, không còn nữa.”

“Bảy chú lùn.”

“Đất nặn.”

Những từ ngữ thật hoang đường. Nhưng trong không gian ồn ào tiếng trẻ con này, giữa những góc nhìn ngây thơ này, một tia sáng bất chợt lóe lên trong đầu Lý Truy Viễn. Anh cầm bút lên, viết vội bên cạnh những dòng chữ cũ.

Trên trời có người bay – nghệ sĩ đu dây.

Người lửa – màn phun lửa.

Biến mất – ảo thuật biến người.

Bảy chú lùn – diễn viên lùn.

Đất nặn – uốn dẻo.

Tất cả… tất cả đều chỉ về một nơi. Ký ức của Bối Bối không phải về một nơi nào đó, mà là về một đoàn xiếc! Dư Bà Bà, kẻ mà họ đang truy tìm, rất có thể đang ẩn mình trong một gánh xiếc lưu động, dùng nó làm vỏ bọc hoàn hảo để di chuyển và buôn người.

Lý Truy Viễn bất ngờ nhận ra đoàn xiếc.Lý Truy Viễn bất ngờ nhận ra đoàn xiếc.

Đúng lúc đó, Đàm Vân Long bước vào, ngạc nhiên khi thấy Truy Viễn bị xếp vào “ổ trẻ con” này.

“Chú Đàm,” Lý Truy Viễn đứng dậy, ánh mắt sáng rực. “Cháu nghĩ cháu biết phải tìm Dư Bà Bà ở đâu rồi.”

Anh kể lại suy luận của mình. Một đoàn xiếc. Đó là một manh mối thiên tài, nhưng cũng là một bài toán nan giải. Giữa đất nước rộng lớn này, có biết bao gánh xiếc rong ruổi khắp nẻo đường, biểu diễn rồi lại vội vã rời đi. Lý Truy Viễn đã tìm ra sân khấu, nhưng Dư Bà Bà, con quỷ ẩn mình giữa ánh đèn và tiếng vỗ tay, rốt cuộc đang ở đâu trong cái thế giới phù hoa lưu động đó?

(Hết phần 192)

Tóm tắt:

Nhân vật xuất hiện:

Từ khoá chương 192: