"Thạch Vũ Tình, cô điên rồi sao!"

Giọng một người đàn ông lớn tuổi giận dữ gầm lên từ phòng bên cạnh, nhưng rồi cố nén xuống. Lý Truy Viễn giơ tay ra hiệu. Đàm Văn Bân lập tức im bặt, chai sữa đậu nành cầm trên tay cũng dừng lại giữa không trung. Mùa hè oi ả, quán ăn Tứ Xuyên nóng hầm hập, họ được chủ quán cho lên một phòng riêng trên lầu để tránh nóng trong lúc chờ đồ ăn mang về. Họ phải mang về, vì những người cần bồi bổ nhất lại không thể tự mình đến đây.

Chỉ vài phút trước, Lý Truy Viễn đã chứng kiến một cảnh tượng bi thảm. Nhuận Sinh nằm trên đất, toàn thân chi chít những vết rạn đỏ như mạng nhện, da thịt nứt toác, hơi thở ra nhiều hơn hít vào. Đứng cạnh cậu là chú Tần, bàn tay nắm chặt, ánh mắt kiên định đến tàn nhẫn. Ông đang "làm mềm da thịt" cho Nhuận Sinh, một kiểu đặc huấn khắc nghiệt để chuẩn bị cho trận chiến sắp tới. Gần đó, bà xanh xao, tựa vào khung cửa, giọng nói khàn đặc vì sốt cao. Cả Nhuận Sinh và Âm Manh đều đã kiệt quệ. Chuyến đi đến Đồng An trấn vào ngày mốt, chỉ có thể dựa vào hai người họ.

Nhuận Sinh nằm chi chít vết rạn, Chú Tần đứng cạnh.Nhuận Sinh nằm chi chít vết rạn, Chú Tần đứng cạnh.
Dì Lưu ốm yếu, tựa cửa, tay ôm trán.Dì Lưu ốm yếu, tựa cửa, tay ôm trán.

Tin tức từ sở cảnh sát rất rõ ràng: một đường dây buôn người, một cuộc giao dịch trẻ em sắp diễn ra ở Đồng An. Nghe tin báo, Đàm Vân Long nghiến răng ken két. "Vẫn phải cạy miệng cái thằng súc sinh Vương Triều Nam ra!"

Đàm Vân Long nghiến răng, tỏ thái độ tức giận.Đàm Vân Long nghiến răng, tỏ thái độ tức giận.

Nhưng Lý Truy Viễn có kế hoạch khác. Ngồi trên chiếc taxi rời khỏi cục cảnh sát, cậu đã quyết định. Cậu sẽ không để cảnh sát ra tay vội vã mà động rừng kinh rắn. Lợi thế duy nhất của cậu là biết trước đối thủ - một gánh xiếc, và mụ đàn bà tên Dư. Cậu phải ra tay trước.

Lý Truy Viễn suy tư trong taxi, nhìn cảnh đường phố.Lý Truy Viễn suy tư trong taxi, nhìn cảnh đường phố.

Đó là lý do cậu từ chối lời đề nghị của chú mình. Cậu cảnh sát trưởng muốn đi cùng, nhưng Lý Truy Viễn chỉ mỉm cười lắc đầu. "Chú Đàm, cháu cần tự mình điều tra xác nhận trước." Cuối cùng, Đàm Vân Long chỉ có thể yêu cầu: "Vậy ít nhất cũng phải để Bân Bân đi cùng cháu."

Đàm Vân Long tiễn Lý Truy Viễn ra cửa cục cảnh sát.Đàm Vân Long tiễn Lý Truy Viễn ra cửa cục cảnh sát.
Lý Truy Viễn mỉm cười, kiên quyết từ chối đề nghị.Lý Truy Viễn mỉm cười, kiên quyết từ chối đề nghị.

Và Bân Bân đã sẵn sàng. Khi Lý Truy Viễn tìm đến ký túc xá và nói: "Ngày mốt, có chuyện mất hết lương tâm sắp xảy ra, chúng ta phải ngăn chặn," Đàm Văn Bân lập tức hiểu ra. Anh ta đứng thẳng người, ánh mắt rực lửa: "Vì chính đạo, bất chấp mọi thứ!" Lâm Thư Hữu đứng bên cạnh lo lắng níu tay anh.

Đàm Văn Bân thay đổi thái độ, sẵn sàng vì chính đạo.Đàm Văn Bân thay đổi thái độ, sẵn sàng vì chính đạo.
Lâm Thư Hữu lo lắng nắm tay Đàm Văn Bân.Lâm Thư Hữu lo lắng nắm tay Đàm Văn Bân.

Trên đường đi, Lý Truy Viễn đột nhiên dừng lại. "Bân Bân, sau này đừng nói những lời tự ti trước mặt anh nữa." Đàm Văn Bân giật mình, vội vàng xin lỗi. Nhưng Lý Truy Viễn lắc đầu: "Không phải. Việc an ủi em một cách chân thành, sẽ khiến anh cảm thấy rất không thoải mái."

Cậu ta sững người một lúc. Rồi Lý Truy Viễn nói tiếp: "Anh không muốn lừa em vui vẻ để em đi chết thay anh."

Đàm Văn Bân ngây người, bất ngờ trước lời Lý Truy Viễn.Đàm Văn Bân ngây người, bất ngờ trước lời Lý Truy Viễn.

Một sự thẳng thắn tàn nhẫn nhưng lại chân thật đến lạ. Và nó có tác dụng. Phía sau Lý Truy Viễn, Đàm Văn Bân nở một nụ cười rạng rỡ, ngửa người ra sau, chống nạnh, bước đi kiểu chữ bát đầy tự tin và kiêu hãnh.

Đàm Văn Bân bước đi kiểu chữ bát, nụ cười rạng rỡ.Đàm Văn Bân bước đi kiểu chữ bát, nụ cười rạng rỡ.

Trở lại với căn phòng nóng nực của quán ăn, tiếng thì thầm từ phòng bên lại tiếp tục, dù đã cố hạ thấp nhưng thính giác nhạy bén của Lý Truy Viễn vẫn bắt được từng chữ.

"Anh đừng quên, em cũng đã sinh cho anh một đứa con trai," giọng người phụ nữ đầy oán hận. "Nếu anh tiếp tục trì hoãn, em sẽ công khai chuyện anh đã ngủ với em khi em còn đi học!"

"Vũ Tình, tôi cảnh cáo em đừng nói bậy."

"Em nói bậy, anh sợ gì?"

"Tôi... tôi không sợ."

Giọng người phụ nữ trở nên sắc lạnh, ma quái.

"Sợ bảo bối Khâu Mẫn Mẫn của anh, bò ra từ địa phủ tìm anh đòi mạng sao?"

Căn phòng nhỏ bỗng chốc im phăng phắc. Khâu Mẫn Mẫn. Cái tên này đã chết. Lý Truy Viễn chỉ lặng lẽ nghiêng đầu, lắng nghe, một kế hoạch khác, một con mồi khác, vừa bất ngờ xuất hiện ngay bên cạnh.

(Hết phần 193)

Tóm tắt:

Nhân vật xuất hiện:

Từ khoá chương 193: