“Alô, tôi là Đàm Vân Long.”
“Alô, tôi là Đàm Văn Bân.”
“Có rắm thì thả nhanh.”
“Vô lễ, thái độ gì đấy!”
“Thằng nhóc thối, tin hay không tao đến trường mày tìm mày ngay bây giờ.”
“Anh đến đi, anh đến đánh em đi.”
Đàm Vân Long hít một hơi thật sâu, cố nén cơn bực tức đang sôi lên trong lồng ngực. Anh tự nhủ, sau mỗi lần tiếp xúc với cậu thiếu niên tên Tiểu Viễn kia, anh lại thấy ngứa mắt với chính con trai mình.
Giọng Đàm Văn Bân ở đầu dây bên kia đột nhiên nghiêm túc.
“Bố, kẻ sát hại Khâu Mẫn Mẫn… đã tìm thấy rồi.”
Mọi chuyện bắt đầu trong một phòng riêng yên tĩnh của một quán ăn. Bên kia vách tường, một cuộc đối thoại đang diễn ra, và Lý Truy Viễn nghe thấy tất cả. Một người đàn ông lớn tuổi, vị giáo sư đáng kính, đang dùng những lời lẽ bậc thầy để xoa dịu người tình trẻ. Ông ta lấy lùi làm tiến, khơi lại những kỷ niệm đẹp, vẽ ra một tương lai mộng mơ, rồi lại khéo léo quay về thực tại khó khăn, cầu xin cô cho thêm thời gian. Vòng vo một hồi, vấn đề vẫn còn nguyên đó, nhưng người phụ nữ đã nức nở trong vòng tay ông ta, thỏa mãn. Anh chỉ lặng lẽ cắm ống hút vào chai sữa, đôi mắt không bỏ qua bất cứ chi tiết nào khi hai người họ lần lượt rời đi để tránh bị chú ý. Vị lão giáo sư, Trần Đức Lương, đi trước. Dù đã về hưu, dáng vẻ vẫn còn uyên bác, nhưng trên cổ và mặt đã lấm tấm đốm đồi mồi. Khi lướt qua cửa, một tia hung quang lạnh lẽo thoáng qua trong đáy mắt ông ta. Lý Truy Viễn hiểu tia nhìn đó. Đã giết người một lần, thì giết thêm lần nữa cũng chẳng hề gì. Một lúc sau, Thạch Vũ Tình bước ra, khoé mắt còn vương nét dịu dàng của một người đàn bà vừa được vỗ về.
“Tiểu Viễn ca, có nên theo không?” Đàm Văn Bân thì thầm.
Lý Truy Viễn lắc đầu, giọng bình thản. “Bân Bân ca, báo cảnh sát đi.”
Cùng lúc đó, tại cục cảnh sát, Đàm Vân Long đang chìm trong khói thuốc. Gạt tàn trên bàn đã chất đầy như một ngọn đồi nhỏ. Vụ án của Đường Thu Anh cuối cùng cũng có lời giải, nhưng lời giải lại đến từ một lý do không thể ngờ tới. Gã làm vườn Vương Triều Nam thừa nhận đã giết cô sinh viên chỉ vì một câu chửi. Một cuộc cãi vã vặt vãnh vì tấm chăn bị làm bẩn, nhưng Đường Thu Anh lại buông một lời nguyền độc địa nhất: “Chúc anh tuyệt tự tuyệt tôn.”
Cô không biết, gã làm vườn ba mươi mấy tuổi ấy thực sự không có con. Lời nguyền đó đã găm vào tim hắn, biến thành nỗi ám ảnh. Hắn đã dành bốn tháng trời theo dõi, rồi ra tay chôn xác cô gái ngay dưới một gốc cây trong khuôn viên trường. Loại hung thủ này, không có liên hệ, không có động cơ rõ ràng, là cơn ác mộng của mọi cảnh sát. Giờ đây, hắn thà chết chứ không chịu hé răng về đứa trẻ bị bắt cóc tên Bối Bối, cố chấp tin rằng đó là con trai mình.
Không khí ở cục cảnh sát nặng trĩu. Tin tức về đứa trẻ được tìm thấy lan đi, kéo theo hàng chục gia đình đến nhận dạng. Mỗi cuộc đoàn tụ của người khác lại là một nhát dao đâm vào trái tim những người ra về trong thất vọng.
“Anh Đàm,” cậu cảnh sát trẻ Tiểu Chu lên tiếng, phá vỡ sự im lặng. “Vụ án bao nhiêu năm mà anh phá được. Lợi hại thật. Mà rốt cuộc anh làm sao biết dưới gốc cây đó có xác chết?”
Đàm Vân Long dụi điếu thuốc. “Con trai tôi học ở trường đó. Có lần đến thăm nó, đi dạo, tôi thấy cái cây đó to lớn bất thường, nên sinh nghi.”
“Chỉ vậy thôi sao?” Tiểu Chu kinh ngạc.
“Chứ không thì sao?” Đàm Vân Long gằn giọng. “Chẳng lẽ tôi gọi được hồn ma cô ta về chỉ chỗ à?”
Ngay sau đó, cuộc điện thoại định mệnh từ con trai anh reo lên.
Và bây giờ, màn đêm lại buông xuống khuôn viên trường đại học. Xe cảnh sát lặng lẽ tiến vào. Việc bắt giữ diễn ra nhanh gọn. Đàm Vân Long dựa vào cửa xe, nhìn đồng nghiệp áp giải lão giáo sư Trần Đức Lương. Từ bộ đàm vọng lại, Thạch Vũ Tình đã bị bắt trước và đang khai báo, cố gắng chối bỏ mọi liên can.
Trên đường về, Tiểu Chu lại không kìm được sự tò mò. “Anh Đàm, còn vụ lão giáo sư này, manh mối từ đâu mà anh có nữa vậy?”
Ánh mắt ngưỡng mộ của các đồng nghiệp trẻ tuổi đổ dồn về phía anh. Đàm Vân Long thở ra một hơi, giọng đều đều.
“Con trai tôi học ở trường này.”
Tiểu Chu cảm thấy lời mở đầu này quen quen.
“Cổng Bắc có một quán ăn. Tối đó tôi đến thăm con trai, cùng nó lên phòng riêng ăn cơm. Hai nghi phạm ở phòng bên cạnh, tôi nghe họ cãi nhau. Sau đó tôi tự mình điều tra thêm…”
Đàm Vân Long nói một cách trôi chảy, dựng nên một câu chuyện phá án hoàn hảo và hợp lý. Nhưng trong lòng anh biết rõ, cả hai vụ án chấn động này đều được phá giải không phải nhờ khả năng quan sát phi thường của anh, mà nhờ vào một nguồn tin khác. Một nguồn tin mà anh không thể ghi vào bất cứ hồ sơ nào.
(Hết phần 194)