"Loảng xoảng!"

Một đống dụng cụ kim loại lạnh lẽo bị ném thẳng xuống chân Đàm Văn Bân. Dì Lưu đỡ trán, giọng khản đặc vì kiệt sức. “Anh ấy đi vội quá, không kịp xử lý hậu quả. Tráng Tráng, cháu giúp Nhuận Sinh lấy mười sáu cây đinh quan tài trong người nó ra đi.”

Đàm Văn Bân chết sững. Anh nhìn Nhuận Sinh đang ngồi điềm tĩnh trong sân, vẻ mặt bình thản đến lạ thường. Cậu ta không một lời, từ tốn cởi áo, để lộ ra tấm lưng trần.

Nhuận Sinh ngồi điềm tĩnh trong sân.Nhuận Sinh ngồi điềm tĩnh trong sân.
Dì Lưu ném dụng cụ xuống chân Đàm Văn Bân.Dì Lưu ném dụng cụ xuống chân Đàm Văn Bân.

Đàm Văn Bân khó khăn nuốt nước bọt. Trên tấm lưng rám nắng của Nhuận Sinh, mười sáu cái đầu đinh đen ngòm, to bằng ngón tay, cắm sâu vào da thịt, tạo thành một cảnh tượng kinh hoàng đến rợn người. Mỗi cây đinh dài như một chiếc đũa. Chỉ nghĩ đến việc rút chúng ra cũng đủ khiến da đầu tê dại.

Nhuận Sinh để lộ lưng mình với đinh quan tài.Nhuận Sinh để lộ lưng mình với đinh quan tài.

Nhuận Sinh thấy anh chần chừ, liền an ủi: “Không sao đâu, không đau đâu.”

Đàm Văn Bân hít một hơi thật sâu, cúi xuống nhặt chiếc kẹp, nhưng rồi lại khựng lại. Anh không thể làm thế với đồng đội của mình. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu. "Tôi nghĩ ra một chỗ hay hơn," anh nói, "vừa có thể lấy ra an toàn, lại tiện thể giúp cậu khử trùng."

***

Vài giờ trước, mọi chuyện vẫn còn rất đỗi bình thường. Đàm Văn Bân và Lý Truy Viễn đang bàn về việc làm thế nào để tiếp cận một vụ việc tiềm năng. Anh Viễn nhỏ nói rất dài, vạch ra một kế hoạch phức tạp kéo dài hàng tháng trời. Nhưng Đàm Văn Bân cuối cùng cũng hiểu ra. Anh không cần phải bắt chước vẻ lạnh lùng, tính toán của Lý Truy Viễn. Vai trò của anh là khác. Anh phải là đôi mắt, là đôi tai, là mạng lưới xã hội của cậu ấy. Anh phải làm “radar”.

Đàm Văn Bân nhận ra vai trò "radar" của mình.Đàm Văn Bân nhận ra vai trò "radar" của mình.

Vừa nghĩ thông suốt, Lâm Thư Hữu đã ló đầu vào, hai mắt sáng rực. “Nếu phát hiện ra tà ma, xin hãy nhớ gọi tôi! Trừ ma diệt đạo là trách nhiệm của tôi!”

Lâm Thư Hữu quyết tâm diệt trừ tà ma.Lâm Thư Hữu quyết tâm diệt trừ tà ma.

Đàm Văn Bân phẩy tay đuổi cậu ta đi, rồi tiện tay dúi cho hai bộ bùa kim. “Cầm lấy, một bộ gửi về cho ông nội cậu, một bộ giữ phòng thân. Nhớ làm tốt việc bảo vệ vòng ngoài cho anh Viễn nhỏ, đừng có lảng vảng theo bọn tôi.”

Lâm Thư Hữu cầm hai bộ bùa kim.Lâm Thư Hữu cầm hai bộ bùa kim.

Lâm Thư Hữu phấn khích ra mặt. “Đã hiểu! Đại ca yên tâm!”

Lâm Thư Hữu phấn khích bày tỏ ý tưởng.Lâm Thư Hữu phấn khích bày tỏ ý tưởng.

Trong khi đó, Lý Truy Viễn lại tìm đến sự tĩnh lặng. Cậu bước vào cửa hàng văn phòng phẩm, nơi Lục Nhất đang vui vẻ ngồi sau quầy thu ngân, ngân nga một giai điệu nào đó. Lý Truy Viễn vừa cầm lấy một chai mực thì Lục Nhất đã đưa ống nghe cho cậu. “Đại đương gia gọi đến.”

Lục Nhất vui vẻ làm việc tại quầy thu ngân.Lục Nhất vui vẻ làm việc tại quầy thu ngân.

Sau cuộc trò chuyện ngắn, Lý Truy Viễn hỏi một câu bâng quơ: “Anh Lượng Lượng, quê anh ở đâu An Huy vậy?”

Bên kia đầu dây đáp lại: “Ở một cổ trấn gần Hoàng Sơn, tên là Trấn Dân An. Đẹp lắm, tháng sau anh về quê dự sinh nhật bố, sẽ đưa mấy đứa về chơi.”

Cúp máy, Lý Truy Viễn trở về ký túc xá. Cậu ngồi xuống bàn học, giữa những chồng sách cao ngất. Cậu mở một cuốn sổ bìa cứng, lật đến một trang giấy trắng, rồi cẩn thận dùng bút máy viết xuống ba chữ: “Trấn. Dân. An.” Một nụ cười đầy ẩn ý khẽ nở trên khóe môi cậu.

Đàm Văn Bân ngăn Lâm Thư Hữu vào ký túc xá.Đàm Văn Bân ngăn Lâm Thư Hữu vào ký túc xá.
Lý Truy Viễn đọc sách tại bàn học.Lý Truy Viễn đọc sách tại bàn học.
Lý Truy Viễn viết tên "Trấn Dân An" vào sổ.Lý Truy Viễn viết tên "Trấn Dân An" vào sổ.
Lý Truy Viễn nở nụ cười khóe miệng đầy ẩn ý.Lý Truy Viễn nở nụ cười khóe miệng đầy ẩn ý.

***

“Anh Phạm, anh Phạm thân yêu của tôi!”

Đàm Văn Bân hồ hởi khoác vai bác sĩ Phạm Thụ Lâm của phòng y tế trường. “Bạn tôi đi đường không cẩn thận, bị gai đâm vào lưng, muốn nhờ anh giúp rút ra.”

Trên đường đến phòng phẫu thuật, Phạm Thụ Lâm bỗng thở dài kể chuyện. “Thằng bạn học cũ của tôi, hôm nay nó ly hôn rồi. Vốn dĩ nó và người yêu nó làm việc ở Kim Lăng rất tốt, nhưng cô người yêu tự nhiên quyết tâm bỏ việc về quê.”

Đàm Văn Bân hỏi bâng quơ: “Về đâu vậy anh?”

“Hoàng Sơn chứ đâu, quê cô ấy ở đó mà.”

Hai chữ “Hoàng Sơn” như một tiếng sét đánh ngang tai. Đàm Văn Bân đứng sững tại chỗ, tâm trí quay cuồng. Phạm Thụ Lâm đã đẩy cửa phòng phẫu thuật bước vào, thấy anh vẫn đứng đờ đẫn liền thắc mắc hỏi: “Cậu không vào sao?”

Đàm Văn Bân sững người trước cửa phòng phẫu thuật.Đàm Văn Bân sững người trước cửa phòng phẫu thuật.

Không đợi anh trả lời, Phạm Thụ Lâm đã đóng cửa lại. Từ bên trong vọng ra tiếng nói chuyện của ông ta với Nhuận Sinh.

“Nào, gai ở đâu, tôi gắp ra cho cậu.”

Một khoảng im lặng ngắn.

Và rồi, một tiếng hét thất thanh, kinh hoàng vang dội khắp hành lang, cắt đứt dòng suy nghĩ của Đàm Văn Bân.

“CÁC NGƯỜI LÀ MA QUỶ SAO!”

Phạm Thụ Lâm kinh hoàng hét lên trong phòng phẫu thuật.Phạm Thụ Lâm kinh hoàng hét lên trong phòng phẫu thuật.

(Hết phần 210)

Tóm tắt:

Nhân vật xuất hiện:

Từ khoá chương 210: