Một tay cầm đèn lồng trắng, Lý Truy Viễn bước qua ngưỡng cửa, vào trong màn sương mù dày đặc, nơi những bóng quỷ chập chờn và tiếng thì thầm sột soạt ngày một lớn. Bất thình lình, một khối sương đen kịt bao trùm lấy ngọn đèn, như thể có thứ gì đó đang muốn nuốt chửng nó. Một lực kéo mạnh mẽ truyền đến từ cán đèn. Nó đang chủ động cắn câu! Lý Truy Viễn không hề hoảng loạn, anh siết chặt cán đèn, dùng sức vung mạnh một cú như người đi câu giật cần khi cá đã cắn. Một tiếng “ầm” vang dội, sương mù xung quanh tan biến, và một con cá khổng lồ toàn thân đen kịt lướt qua đầu anh, đôi mắt nó ngập tràn vẻ căm ghét. Kẻ nào lại tự nguyện mắc câu thế này!

Lý Truy Viễn cầm đèn lồng trắng bước vào màn sương.Lý Truy Viễn cầm đèn lồng trắng bước vào màn sương.
Lý Truy Viễn vung đèn lồng, "câu" được cá khổng lồ.Lý Truy Viễn vung đèn lồng, "câu" được cá khổng lồ.

Mọi chuyện bắt đầu từ bức tranh trên bàn, bức tranh ghi lại cảnh anh kết liễu bà Yu. A Ly vừa trao cho anh con dấu cô tự tay khắc. Anh cầm lấy nó, chấm vào hộp mực đỏ, rồi dứt khoát đóng dấu lên góc bức tranh. Bốn chữ đỏ tươi hiện ra: 【Đại Thiên Hành Đạo】. Anh không khỏi bật cười. Anh nào có lý tưởng cao cả đến vậy, chỉ là anh rất thích cái cảm giác lừa bịp thiên đạo này, một sự nghịch ngợm mà chỉ A Ly mới hiểu.

Lý Truy Viễn đóng dấu "Đại Thiên Hành Đạo" lên bức tranh.Lý Truy Viễn đóng dấu "Đại Thiên Hành Đạo" lên bức tranh.

Trước khi bắt đầu chuyến đi này, anh đã lên lầu thăm bà nội Liễu. Bà đang đứng trước bàn, cầm bút vẽ kiểu áo mới. Anh lặng lẽ bước đến, giúp bà pha màu. Bà nội quay sang, bàn tay ấm áp khẽ sờ lên mặt anh. “Quả nhiên đã cao hơn một chút,” bà dịu dàng nói. “Bà nội đã mãn nguyện rồi. Khi nào cháu thấy mệt, không muốn đi nữa, thì cứ về nhà thắp đèn. Hai nhà Tần Liễu che chở hai đứa sống yên ổn cả đời, vẫn không thành vấn đề.”

Lý Truy Viễn giúp Bà nội Liễu pha màu vẽ áo.Lý Truy Viễn giúp Bà nội Liễu pha màu vẽ áo.
Bà nội Liễu âu yếm sờ mặt Lý Truy Viễn.Bà nội Liễu âu yếm sờ mặt Lý Truy Viễn.

Lời của bà gợi anh nhớ lại chuyện xảy ra vài giờ trước tại sân vận động. Mọi thứ bắt đầu khi Lục An An định xông đến chỗ Lưu Đào đang tính quẻ, nhưng một bàn tay đã giữ chặt cổ tay cô. “Để anh ấy tiếp tục,” giọng cậu thiếu niên trầm ổn. Đúng lúc đó, Lưu Đào hét lên một tiếng rồi ngã ngửa ra sau, máu mũi túa ra. Vị học trưởng hói đầu gần đó tỉnh ngủ, vội vã chạy tới, định nhét mấy viên thuốc đen vào miệng Lưu Đào.

Lý Truy Viễn nắm cổ tay Lục An An, ngăn cản.Lý Truy Viễn nắm cổ tay Lục An An, ngăn cản.
Lưu Đào ngã ngửa cùng ghế sau khi tính toán.Lưu Đào ngã ngửa cùng ghế sau khi tính toán.
Học trưởng hói đầu cố đút hạt đen cho Lưu Đào.Học trưởng hói đầu cố đút hạt đen cho Lưu Đào.

“Đừng cho anh ấy uống,” Lý Truy Viễn bước tới ngăn cản. “Chảy chút máu, đau đầu mấy ngày, có lợi cho cậu ta. Coi như là thanh lọc.”

Lý Truy Viễn ngăn cản học trưởng hói đầu đút thuốc.Lý Truy Viễn ngăn cản học trưởng hói đầu đút thuốc.

Anh quay sang Lục An An, người đang kinh ngạc nhìn mình. “Học tỷ, chị rất giỏi môn ‘mô cốt’. Lần sau về nhà, chị có thể nói với bà nội rằng, khi ‘mô cốt’, có thể thêm vào ‘chỉ chiến hồi minh’.”

Đôi mắt Lục An An mở to. Đó là tuyệt kỹ thất truyền của gia đình cô. “Bà nội em… không biết.”

“Học tỷ, chị cúi người xuống.”

Lục An An ngoan ngoãn làm theo. Lý Truy Viễn giơ tay, dùng khớp ngón tay áp út gõ nhẹ ba lần vào trán cô. “Ong! Ong! Ong!” Ba tiếng rung động vang vọng trong tâm trí Lục An An. Cô lảo đảo lùi lại, cả thế giới xung quanh bỗng trở nên rõ ràng và tinh tế lạ thường, mọi giác quan như được khai mở. Hiểu ra, cô lập tức đứng dậy, hai tay đan trước ngực, thực hiện một đại lễ cổ truyền trang trọng.

Lý Truy Viễn gõ vào trán Lục An An để truyền dạy.Lý Truy Viễn gõ vào trán Lục An An để truyền dạy.
Lục An An trải nghiệm cảm giác hư không, giác quan nhạy bén.Lục An An trải nghiệm cảm giác hư không, giác quan nhạy bén.
Lục An An nghiêm trang hành lễ cổ truyền.Lục An An nghiêm trang hành lễ cổ truyền.

Lý Truy Viễn chỉ khẽ gật đầu đáp lễ rồi quay người rời đi, từ chối lời mời tham gia câu lạc bộ. Anh không thuộc về nơi này. Khi ra khỏi cổng trường, Nhuận Sinh đã chờ sẵn. Cậu ta quay lưng, cúi người xuống, và Lý Truy Viễn nhẹ nhàng leo lên. Trên lưng Nhuận Sinh, anh nghĩ về Liễu gia, về lời trêu chọc của dì Lưu rằng Âm Manh đang ngâm mình dưới giếng cổ để dưỡng nhan. Nhưng đó là chuyện để sau.

Lý Truy Viễn được Nhuận Sinh cõng đi dưới hoàng hôn.Lý Truy Viễn được Nhuận Sinh cõng đi dưới hoàng hôn.
Dì Lưu cười nói Âm Manh ngâm giếng để dưỡng nhan.Dì Lưu cười nói Âm Manh ngâm giếng để dưỡng nhan.

Lý Truy Viễn rời đi, để lại sau lưng một Lục An An đang bừng tỉnh với cơ duyên, một Lưu Đào vẫn còn choáng váng vì phản phệ, và vị học trưởng hói đầu với cảm giác mất mát không thể gọi tên. Anh ta không mất gì cả, nhưng hai người kia đã được quá nhiều. Đôi khi, đúng là tính cách quyết định số phận. Và cậu thiếu niên bí ẩn kia, người đã ban tặng cơ duyên rồi lặng lẽ rời đi như một cơn gió, rốt cuộc là ai?

(Hết phần 212)

Tóm tắt:

Nhân vật xuất hiện:

Từ khoá chương 212: