Kẽo kẹt… kẽo kẹt… kẽo kẹt…

Âm Manh nín thở, áp tai vào cánh cửa gỗ lạnh lẽo. Bên kia, những âm thanh tần số cao vang lên, dù rất nhỏ, nhưng thực sự tồn tại. Cô ra hiệu "suỵt" với Trịnh Giai Di, rồi cẩn thận mở hé cửa. Khi khe hở vừa đủ, cô vịn tay lên xà nhà, treo mình lách ra ngoài hành lang mà không gây ra một tiếng động.

Âm Manh ghé tai lắng nghe qua cánh cửa.Âm Manh ghé tai lắng nghe qua cánh cửa.
Âm Manh nhẹ nhàng lách người ra khỏi phòng.Âm Manh nhẹ nhàng lách người ra khỏi phòng.

Âm thanh giờ đã rõ hơn, phát ra từ hai căn phòng đối diện. "Chít chít! Kẽo kẹt kẽo kẹt! Chít chít! Kẽo kẹt kẽo kẹt!..." Tiếng kêu rít đau đớn, gấp gáp, rồi tắt lịm trong tiếng nhai nuốt ghê rợn, rồi một vòng lặp mới lại bắt đầu.

Trong đầu Âm Manh hiện lên một khung cảnh khủng khiếp. Cô nhớ lại cảnh tượng lúc chiều. Bác trai lớn của Giai Di trở về, vác trên vai một bao phân bón, bên trong có thứ gì đó đang cựa quậy. Một lát sau, anh họ Đại Cường cũng về, cũng vác một cái bao y hệt, và từ trong đó mơ hồ phát ra tiếng "chít chít". Họ cứ thế lẳng lặng vác bao lên lầu, rồi không thấy xuống nữa.

Bác trai lớn vác bao phân bón về nhà.Bác trai lớn vác bao phân bón về nhà.
Đại Cường vác bao phân bón có tiếng kêu "chít chít".Đại Cường vác bao phân bón có tiếng kêu "chít chít".

Âm Manh rùng mình. Cô tưởng tượng ra cảnh tượng sau những cánh cửa kia: Đại Cường, bác trai và cả bác gái lớn, mỗi người đứng một góc, liên tục thò tay vào bao, bắt từng con chuột sống… rồi đưa thẳng lên miệng mà ăn. Đột nhiên, mọi âm thanh biến mất. Bữa ăn của họ đã kết thúc.

Âm Manh tưởng tượng gia đình ăn thịt chuột sống.Âm Manh tưởng tượng gia đình ăn thịt chuột sống.

Sự kỳ lạ đã bao trùm căn nhà này ngay từ khi họ đến. Sáng nay, khi Âm Manh ra giếng múc nước rửa mặt, cô đã cảm thấy một bầu không khí ngột ngạt, không thể giải thích. Mọi thứ càng trở nên quái dị hơn khi cô và Giai Di tò mò lên gác mái. Ở đó, giữa không gian trống trải, là một chiếc quan tài cũ kỹ màu đỏ thẫm.

Âm Manh múc nước từ giếng, rửa tay rửa mặt.Âm Manh múc nước từ giếng, rửa tay rửa mặt.
Chiếc quan tài cũ màu đỏ đặt trên gác mái.Chiếc quan tài cũ màu đỏ đặt trên gác mái.

Trịnh Giai Di sợ hãi nép sau lưng cô. Âm Manh lại gần, thầm đánh giá chất gỗ và lớp sơn rẻ tiền. Đây không phải thứ mà một gia đình có điều kiện sẽ chọn. Đúng lúc cô đặt tay lên mép quan tài, định mở ra xem, thì bác gái lớn bất thình lình xuất hiện ở cửa.

Trịnh Giai Di sợ hãi trốn sau lưng Âm Manh.Trịnh Giai Di sợ hãi trốn sau lưng Âm Manh.
Âm Manh chạm quan tài, bác gái lớn xuất hiện bất ngờ.Âm Manh chạm quan tài, bác gái lớn xuất hiện bất ngờ.

"Đây là quan tài cũ của người thân, nhà họ sửa chữa nên để tạm ở đây thôi," bà ta giải thích, nhưng nụ cười lại không hề tự nhiên. "Trong nhà nhiều chuột, hai đứa đừng chạy lung tung, kẻo bị chuột dọa sợ, hehe."

Chuột. Lại là chuột.

Cùng lúc đó, tại một căn nhà khác trong thị trấn, Lý Truy Viễn đang dùng bữa sáng cùng Nhuận Sinh và vợ chồng bác Tiết. Không khí vô cùng nhiệt tình, trái ngược hẳn với nơi Âm Manh đang ở. Chỉ có một điều kỳ lạ là hành động của Nhuận Sinh. Cậu ta đốt một nén hương cắm vào bát cơm trước khi ăn. Lý Truy Viễn giải thích đó là một nghi lễ để giữ gìn sức khỏe, và vợ chồng bác Tiết liền tin ngay.

Nhuận Sinh đốt hương trong bữa ăn sáng.Nhuận Sinh đốt hương trong bữa ăn sáng.

Nhưng sự ấm áp bên ngoài không che giấu được mối lo bên trong. Nhuận Sinh đã đi ra ngoài mấy lượt, cố gắng gọi điện thoại cho những người khác nhưng không tài nào kết nối được. Các đường dây trong thị trấn vẫn hoạt động bình thường, dường như chỉ có họ bị cô lập. Anh ta cũng đi hỏi thăm khắp nơi nhưng không có tin tức gì của Âm Manh và Bân Bân.

Nhuận Sinh lo lắng quay về: "Tiểu Viễn, hay là Bân Bân và Manh Manh gặp chuyện gì trên đường nên bị chậm trễ?"

Lý Truy Viễn ngồi trong sân, ánh mắt trầm ngâm nhìn về phía con đường lớn. Cậu đã ở đây cả buổi sáng, chờ đợi. Sự im lặng này còn đáng sợ hơn cả tin xấu. Cậu lắc đầu, giọng nói bình thản nhưng đầy chắc chắn.

"Không đâu. Tôi nghĩ, họ đã ở trong thị trấn này rồi."

(Hết phần 221)

Tóm tắt:

Nhân vật xuất hiện:

Từ khoá chương 221: